Tiên Giả

Chương 183: Trả tất cả (1)

Chương Trước Chương Tiếp

Viên Minh lập tức ý thức được tình hình không ổn, tâm niệm lại thoáng động, thần hồn lại bay về phía gian nhà, cố gắng trở lại trong thân thể của mình.

Nhưng vào lúc này, một trận gió đêm lại kéo tới, thần hồn của Viên Minh lại bị thổi ra ngoài.

Lần này, thần hồn của hắn bay xa hơn, không ngờ đã bay đến ngoài bảy tám trượng, cảm giác lạnh thấu xương kia càng thêm mãnh liệt, trong lòng Viên Minh càng khủng hoảng hơn.

Hắn lại phát động tâm niệm, muốn trở lại trong cơ thể của mình, nhưng lúc này hắn lại hoảng sợ phát hiện ra, cảm ứng giữa ý niệm và cơ thể của hắn đã trở nên rất kém, thần hồn không ngờ không thể quay về.

Sau khi phát hiện ra điểm này, Viên Minh lập tức khiếp sợ, hai tay vung vẩy như điên trong hư không, cố gắng trở lại.

Chỉ là loại hành động này tuyệt đối không có thể thúc đẩy thần hồn di chuyển, lại giống như người chết chìm liều hết sức muốn tự cứu nhưng bất lực không có cách nào làm được vậy.

Một trận gió nhẹ thổi qua, khiến thần hồn của hắn lại có xu thế bị thổi đi xa hơn.

Chuyện khiến Viên Minh càng hoảng sợ hơn đã xảy ra, hắn bỗng nhiên phát hiện ra, theo cảm ứng giữa mình cùng cơ thể dần yếu đi, thần hồn của mình đang dần mờ nhạt, hồn phách lại có xu thế tán loạn.

Đúng lúc này, từ phía trong nhà bỗng nhiên có một lực lượng ôn hòa vọt tới, bảo bọc lấy thần hồn của hắn lại, xu thế vốn đang tán loạn bị kìm hãm.

Trong chớp mắt tiếp theo, hắn cảm giác thần hồn bị lực lượng này kéo một cái, phạm vi tầm nhìn trở nên quay cuồng một lúc, lập tức quay trở về trong cơ thể.

Viên Minh bỗng nhiên mở hai mắt ra, há mồm thở dốc, hai tay ôm lấy vai, cơ thể run rẩy, chỉ thay cảm giác ớn lạnh như vẫn như mất đi.

- Xem ra, trước mắt thần hồn của ngươi có thể rời khỏi thân thể tối đa bảy trượng, nếu xa hơn sẽ không khống chế được, có nguy cơ tiêu tan.

Giọng nói của con mèo bạc vang lên ở trong thức hải của hắn, không hề có cảm xúc dao động.

- Vừa nãy, ta suýt nữa bị hồn bay phách lạc, chỉ vì ngươi kiểm tra khoảng cách thần hồn của ta rời khỏi thân thể?

Trong nháy mắt, Viên Minh tức giận.

- Hiểu rõ trạng thái thần hồn của mình, là một rèn luyện hàng ngày cơ bản nhất của hồn tu.

Con mèo bạc không thèm để ý.

Lúc này Viên Minh chẳng có thời gian đâu mà tranh luận với đối phương, hắn nhắm mắt điều tức, vận chuyển Minh Nguyệt Quyết ngồi tĩnh tọa một lát, cảm giác ớn lạnh này cuối cùng mới biến mất.

Chờ sau khi hắn lại mở mắt ra, phát hiện con mèo bạc vẫn ngồi ở trên bàn, không chỉ không rời đi, thậm chí ngay cả tư thế cũng không thay đổi.

- Ngươi... Còn có chuyện tìm ta à?

Viên Minh đã bình tĩnh lại, mở miệng hỏi.

Nhưng hắn không thấy con mèo bạc có động tác gì, trước người của nó bỗng nhiên có ánh sáng màu bạc lóe lên, một tấm da thú màu nâu hiện ra, bất chợt bay lên, rơi vào trước người Viên Minh.

Viên Minh nhặt lên xem, chỉ thấy phía trên có những hàng chữ viết của Trung Nguyên, viết mấy cái tên:

- Quỷ Kiểm Thảo, Tử Tâm Hoa Phấn, Hắc Lân Quả, Âm Tủy Dịch.

Hắn đều không xa lạ gì với Quỷ Kiểm Thảo, Tử Tâm Hoa. Trước đây, hắn từng nhìn thấy ở trong "Bách Thảo Tập", thậm chí còn từng bán một ít Quỷ Kiểm Hoa cho Triệu Đồng. Hai loại phía sau, hắn lại chưa từng thấy, nhưng chắc hẳn đều là loại linh tài nào đó.

- Đây lại là cái gì vậy?

Viên Minh nhíu mày hỏi.

- Chờ ngươi thu thập được, ta lại muốn nói với ngươi.

Con mèo bạc nói xong, cũng không chờ Viên Minh nói chuyện, tự nhiên xoay người, bóng dáng đã biến mất ở trong bóng đêm mông lung.

Viên Minh mấp máy môi, thực sự cảm thấy cạn lời với tính cách này của con mèo bạc, nhưng không thể làm gì, trong bụng đầy nghi ngờ và bực tức, lúc này cũng chỉ có thể cố ép xuống.

Chờ đến sau khi nghỉ ngơi một lát xong, hắn lại vận chuyển "Minh Nguyệt Quyết", thử cảm giác thần hồn xuất khiếu này.

Chỉ có điều, lần này hắn học khôn, không để thần hồn bay ra ngoài phòng, mà ở bên trong phòng của mình, tuyệt đối không bước quá giới hạn cao nhất là bảy trượng, cẩn thận cảm nhận loại thể nghiệm đặc biệt này.

Như đã nói qua, hiểu rõ giới hạn khoảng cách cao nhất khi thần hồn rời khỏi thân thể mình, hình như... Là rất quan trọng.

...

Ngày hôm sau, Viên Minh vẫn đi tới Hỏa Phường sớm để luyện phôi.

Phương Cách đứng ở bên cạnh, bắt đầu chỉ đạo cho hắn càng nhiều kỹ xảo luyện phôi hơn, cùng với gõ ra hình dạng dụng cụ thích hợp thế nào.

Hắn vốn tưởng sư đệ có tư chất bình thường rất khó đạt được thành tích về điều này, kết quả sư đệ lại học tập tiến triển thần tốc, hôm nay hắn càng nhìn càng thuận mắt hơn.

Viên Minh cũng không phụ sự hy vọng của hắn, trên phương diện luyện phôi càng lúc càng thuần thục.

Buổi chiều, sau khi Viên Minh ăn cơm trưa ở Thiện Đường xong, lại rời khỏi Hỏa Luyện Đường, trực tiếp chạy về phía Quy Tàng Các.

Trong khoảng thời gian này, ngoại trừ khổ luyện "Minh Nguyệt Quyết" ra, hắn đã có tiến triển không nhỏ trong việc nắm giữ Ngự Thú Thuật, lúc này chỉ thiếu một cơ hội luyện tập thực sự.

Thông thường, đệ tử của Ngự Thú Đường đều ở trong tông môn, thông qua thuần hóa linh thú nuôi trong vườn thú để tiến hành sát hạch thực tế. Viên Minh làm đệ tử của Hỏa Luyện Đường, đương nhiên không cơ hội này.

Đương nhiên, nếu hắn bằng lòng dùng tiền mua linh thú, cũng có thể mua được linh thú đã từng bị thuần hóa từ Ngự Thú Đường. Chỉ cần có phù thạch ngự thú khống chế, lại có thể dễ dàng khống chế được linh thú này.

Nhưng Viên Minh thứ nhất không muốn tiêu số tiền này, thứ hai là muốn tự mình nắm được Ngự Thú Thuật, tất nhiên sẽ không đi mua.

Hắn định tự mình đi tới nơi dã ngoại bắt một con linh thú, lại tự mình thuần hóa.

Cái gọi là linh thú và hung thú chỉ khác nhau một chữ, thật ra bản chất giống nhau. Chỉ có điều phạm vi linh thú bao hàm rộng hơn, hung thú sau khi bị bắt và thuần hóa cũng là một loại linh thú.

Bắt linh thú và săn giết hung thú nhìn như không khác lắm, trên thực tế độ khó lại chênh lệch một trời một vực. Vì thế, Viên Minh dự định lại đến Quy Tàng Các học tập một hai môn thuật pháp, để tăng thêm tỷ lệ thành công.

Một đêm trước, hắn hỏi thăm con mèo bạc về thuật pháp che giấu khí tức này, thật ra cũng vì chuyện này.

Bắt linh thú, đặc biệt muốn bắt sống linh thú, nếu có thể ẩn nấp thân hình, có thể tưởng tượng được sự nhạy bén trong đó.

Đi tới Quy Tàng Các, Viên Minh lên thẳng tầng hai.

Sau khi nhìn thấy vị chấp sự trung niên kia, Viên Minh hỏi thẳng vào vấn đề:

- Trưởng lão, ta muốn mượn xem thuật pháp có thể che giấu thân hình, chẳng biết ngươi có thể gợi ý một hai loại cho ta không?

- À, là ngươi à...

Sau khi chấp sự trung niên nhìn thấy Viên Minh, chân mày hơi nhíu lại.

Trước đây, Viên Minh từng đến đây mượn đọc "Khu Vật Thuật", hắn vẫn tính là có chút ấn tượng đối với Viên Minh.

Không phải bởi vì dáng vẻ hắn có xu hướng thanh tú của người Trung Nguyên, mà vì hắn rõ ràng có ba giờ mượn đọc, kết quả chỉ xem một giờ đã rời đi.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 54%👉

Thành viên bố cáo️🏆️