Tiên Giả

Chương 182: Rời thể (2)

Chương Trước Chương Tiếp

Sở dĩ con mèo bạc xuất hiện ở đây, vì trải qua sự chăm sóc dạy bảo chỉ đạo của nó trong khoảng thời gian này, Viên Minh tu luyện công pháp Minh Nguyệt Quyết đã tiến triển khá nhanh, tầng thứ nhất đã sắp viên mãn.

Đương nhiên, tiến triển nhanh chóng này là so với Viên Minh lúc trước, ở trong mắt con mèo bạc, tư chất của hắn vẫn ngu dốt.

Hai mắt Viên Minh nhắm nghiền, trong lòng ôm lư hương, nơi mi tâm mơ hồ có tia sáng chớp động.

Ở trong đầu của hắn, lực thần hồn vốn rời rạc đang dần dần ngưng tụ, một điểm sáng chậm rãi dung hợp, cuối cùng ngưng tụ ra một quả cầu ánh sáng màu trắng, nó bay lên giống như trăng tròn lơ lửng.

Trong thức hải của Viên Minh, mặt trăng tròn này bay lên thật cao, ánh sáng lập tức chiếu ra xung quanh, chiếu sáng cả thức hải của hắn.

Những sương mù màu đỏ vốn bị lực thần thức ép đến dải đất phía ngoài, ở dưới ánh sáng màu trắng chiếu xuống, lập tức giống như tuyết tan, thoáng cái đều hóa giải.

Hai mắt Viên Minh đột nhiên mở ra, chỉ cảm thấy căn phòng vốn mờ tối đột nhiên sáng hơn vài phần, mọi thứ bày trong phòng cũng trở nên rõ ràng hơn vài phần.

Cùng lúc đó, linh đài của hắn cũng tỉnh táo chưa từng thấy, chỉ cảm thấy tinh thần sảng khoái, vô cùng thư thái.

Tiếng côn trùng kêu ngoài cửa sổ, tiếng tán cây xào xạc, thậm chí tiếng các đồng môn đóng cửa phía xa đều truyền vào trong tai của hắn vô cùng rõ ràng, thậm chí hắn tâm tập trung thần, còn có thể nghe được một vài tiếng động ở xa hơn.

Ngoại trừ thị lực và thính lực thay đổi, khứu giác của Viên Minh cũng trở nên nhạy bén hơn, mùi thơm của nhựa cây tùng ngoài cửa sổ, mùi cỏ xanh trên mặt đất, cùng với mùi than lửa bên Hỏa Phường, đều có thể ngửi được.

Rất rõ ràng, công pháp Minh Nguyệt Quyết tầng một viên mãn ngoại trừ tăng thêm lợi ích cho thần hồn của hắn, cũng khiến cho năng lực nhận biết của hắn nhận được tăng cường không nhỏ.

Nhưng trên mặt Viên Minh lộ vẻ hưng phấn, đồng thời cũng cảm thấy hoang mang, con mèo bạc rõ ràng ngồi ở trên bàn phía trước, cách hắn không xa, hắn lại chỉ có thể nhìn thấy đối phương, không nghe thấy tiếng hít thở của nó, không ngửi được mùi của nó.

Loại cảm giác này lại giống như con mèo bạc này không phải tồn tại thật sự vậy.

- Chẳng qua là tầng một của công pháp viên mãn, có đáng cao hứng như thế sao?

Giọng nói của con mèo bạc vang lên ở trong đầu Viên Minh, kỳ ảo lạnh lùng.

- Nếu không nhờ có sự chỉ điểm của ngươi, chỉ sợ cho ta thêm nửa năm, ta vẫn chưa chắc có thể thành công.

Viên Minh không cười nữa, nói.

- Ngươi vẫn tính là tự hiểu lấy mình.

Giọng nói của con mèo bạc dịu xuống.

- Vì sao năm giác quan của ta được tăng cường, trái lại không có cách nào cảm giác được sự tồn tại của ngươi... Ý ta nói, nếu ta nhắm mắt không nhìn.

Viên Minh hơi do dự, vẫn nghi ngờ hỏi ra.

- Đây là bí thuật thu lại hơi thở của hồn tu, ngươi tạm thời không có cách nào tu luyện được.

Con mèo bạc nói, trên thân có một luồng khí tức vô hình buông lỏng.

Viên Minh lập tức có thể nghe được tiếng hít thở và tiếng tim của nó đập, trong xoang mũi cũng ngửi thấy được mùi trên người nó.

Trước đây, hắn không mấy lưu ý, lần này mới phát hiện ra mùi kia rất dễ chịu, căn bản không giống như mùi trên thân động vật nên có, ngược lại có phần tương tự với mùi thơm của thảo chi và thảo lan, nhưng cụ thể là gì, Viên Minh cũng không nói rõ được.

Lúc này, hắn bỗng nhiên nghĩ đến, lúc trước khi con mèo bạc theo mình, hắn nhiều lần cảm nhận được sự tồn tại của nó, như vậy cũng không phải con mèo bạc không cẩn thận, rất có thể là cố ý làm ra.

Rõ ràng có thể ẩn nấp một cách hoàn mỹ, lại muốn để lộ hành tung, lại không chịu để lộ quá rõ ràng, rốt cuộc là hy vọng hắn phát hiện, hay không hy vọng hắn phát hiện?

Tính cách của con mèo bạc này hình như... có chút trong nóng ngoài lạnh nhỉ?

- Nếu đã tu luyện xong tầng một, có thể thử thần hồn cho rời thể.

Lúc này, giọng nói của con mèo bạc lại vang lên ở trong thức hải của hắn.

- Không phải trong công pháp nói lúc tầng một viên mãn, chỉ là giai đoạn làm vững chắc thức hải, bây giờ lại để thần hồn rời khỏi thân thể có thể quá mạo hiểm không?

Viên Minh nghe vậy, hơi do dự.

- Ngươi đang chất vấn ta à?

Con mèo bạc lườm hắn, giọng nói đột nhiên trở nên lạnh lùng.

- Được rồi, ngươi quyết định.

Trong lòng Viên Minh oán thầm một tiếng.

Hắn dứt lời thì thu hồi lư hương, nhắm hai mắt lại, hai tay bấm pháp quyết, trong miệng bỗng nhiên quát khẽ một tiếng:

- Lên!

Chỉ trong chớp mắt, gió lạnh trong phòng đột nhiên mạnh hơn gấp mấy lần, mang theo khí lưu cuốn ra xung quanh, hóa thành một cơn gió xoáy từ quanh người hắn khuếch tán ra.

Một bóng người trong suốt đột nhiên bay ra khỏi đỉnh đầu của Viên Minh, lơ lửng ở giữa không trung, đó chính là hồn phách của hắn.

- Đây là cảm giác thần hồn xuất khiếu? Tại sao ta có cảm giác hơi quen thuộc?

Viên Minh liếc nhìn bản thể của mình ở bên dưới vẫn không nhúc nhích, lại nhìn về phía hai tay mờ ảo, thì thào nói.

Cảm giác thần hồn và cơ thể hoàn toàn khác, hai mắt hắn có thể dễ dàng nhìn xuyên qua bóng tối, gần như không khác gì ban ngày, hai tai cũng có thể nghe được âm thanh, nhưng xúc giác và khứu giác đều hoàn toàn đánh mất.

Hai tay hắn đè xuống một cái, giống như kéo theo khí lưu, thần hồn lại bay lên trên.

Mãi đến đầu đụng phải trần nhà vẫn không dừng lại, trái lại xuyên thẳng qua nóc nhà, đi ra ngoài.

Thân hình thần hồn của Viên Minh mờ ảo, nửa cơ thể xuyên qua nóc nhà ra ngoài, nửa cơ thể vẫn ở trong phòng, cảm giác vô cùng kỳ diệu.

Ánh mắt hắn liếc nhìn về phía, tầm mắt không bị bóng tối ảnh hưởng, vẫn có thể nhìn thấy được ánh lửa le lói phía sau Hỏa Phường.

Trong viện phía trước, rất nhiều người không ngủ, có thể nhìn thấy bóng của bọn họ được ánh đèn chiếu lên trên cửa sổ.

Trong đầu Viên Minh vừa thoáng nghĩ, lại muốn bay đi về phía trước viện xem thử, nhưng thân thể của hắn vừa mới bay ra khỏi nóc nhà, một trận gió đêm thổi tới, lập tức thổi hắn ngã trái ngã phải, bất giác bị thổi ngược về phía sau.

Vừa mới bay ra bốn năm trượng, Viên Minh đột nhiên cảm giác được một cảm giác lạnh thấu xương, làm cho hắn khủng hoảng.

Cảm giác lạnh này không phải cảm giác cái lạnh từ ngoài da vào, mà là cái lạnh phát ra từ sâu bên trong thần hồn, kèm theo sự sợ hãi mãnh liệt.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 54%👉

Thành viên bố cáo️🏆️