- À, khi ta còn nhỏ từng học qua hội họa và thư pháp, sư phụ dạy học lúc đó có yêu cầu về việc khống chế bút, vì vậy theo thói quen mà thôi.
Viên Minh tìm lý do, giải thích.
Cũng may A Mộc Hợp không phải quá để ý về điểm này, khẽ gật đầu và không hỏi tiếp nữa.
Nhưng vào lúc này, Hỏa Diễm Văn vừa được Viên Minh vẽ trên tờ giấy trắng bỗng nhiên bốc lên một làn khói xanh, bắt đầu tự cháy.
Viên Minh không biết chuyện gì xảy ra, sợ cháy lan sang tờ giấy trắng bên cạnh, theo bản năng muốn giơ tay dập lửa.
A Mộc Hợp ở bên cạnh lại kinh ngạc cản hắn lại, sau đó không để ý tới ngọn lửa thiêu đốt, giơ tay cầm tờ giấy trắng kia lên, giơ trước mắt cẩn thận quan sát.
Chờ đến khi phần phù văn đều cháy hết, hắn mới ném tờ giấy đang cháy vào thùng nước dưới bàn.
Ngọn lửa lập tức tắt, mang theo tro tàn màu đen nhẹ nhàng trôi trong thùng nước.
Viên Minh thấy vậy, suy đoán là do mình lần đầu vẽ phù thất bại mới gây ra vụ cháy, mới hiểu được vì sao phải để thùng nước ở chỗ này.
Nghĩ như vậy, hắn lại cảm thấy hơi kỳ lạ. Vì sao trên bản chép tay của Hắc Mộc trưởng lão không nói tới?
Tuy nhiên, hắn suy nghĩ một lát, cảm thấy bản chép tay kia ghi chép tâm đắc về phù văn hắn thu thập và vẽ được, chứ không phải tài liệu dạy học cho người mới, không nhắc tới chuyện này cũng là bình thường.
- Thiên tài, thằng nhóc nhà ngươi đúng là một thiên tài...
A Mộc Hợp nắm lấy vai của Viên Minh, vui vẻ nói.
- Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra vậy? Tại ta vẽ phù thất bại gây ra à?
Viên Minh vội vàng tránh ra, hỏi.
- Ngươi mới lần đầu tiên thử vẽ phù, thất bại là chuyện rất bình thường. Nhưng lần đầu lại có thể có khí, tuy phản ứng hơi chậm nhưng đã là hành vi của thiên tài rồi.
A Mộc Hợp mừng rỡ khó chịu nổi, kêu lên.
- Xin hỏi sư huynh, thế nào là có khí?
Sắc mặt Viên Minh không mấy thay đổi, chỉ hơi nghi ngờ hỏi.
- Cái gọi là có khí, chính là vẽ phù văn khởi đầu có năng lực liên kết với linh khí thiên địa, đây là chuyện quan trọng quyết định vẽ phù văn có tốt hay không. Vẽ phù văn càng tốt, có khí càng nhanh.
A Mộc Hợp giải thích.
Vừa nghe hắn giải thích như thế, Viên Minh lại hiểu rõ.
Điều này lại giống như lúc hắn học tập Tọa Chiếu Nội Quan của Minh Nguyệt Quyết, là cơ sở nhập môn.
Chỉ có điều so với tu luyện Minh Nguyệt Quyết quan sát trong thức hải kinh mạch và đan điền, hắn học vẽ phù lại nhập môn nhanh hơn nhiều.
- Bởi vậy có thể thấy được, chí ít ngươi rất có thiên phú trên phương diện vẽ phù.
A Mộc Hợp vừa cười vừa nói.
- Đều nhờ sư huynh biết cách dạy.
Viên Minh nghe vậy, trong lòng cũng vui mừng.
- Được rồi, ngày hôm nay ta tạm thời dạy ngươi những cái đó thôi. Ngươi có thể mang quyển sách phù này về, thường xuyên luyện tập vẽ, chờ sau khi học xong, lại tới tìm ta.
A Mộc Hợp nghe vậy, gương mặt càng tươi cười rạng rỡ hơn.
- Cảm ơn sư huynh.
Viên Minh nói cám ơn.
- Trở lại luyện tập, ngươi có thể mua giấy và bút mực cần thiết ở Thanh Phù Đường. Nhớ kỹ, tạm thời sử dụng mực nước bình thường là được rồi, không cần mua mực phù.
A Mộc Hợp dặn dò.
- Nếu lúc luyện tập sử dụng mực phù thì sẽ thế nào?
Viên Minh hỏi.
- Đương nhiên là tốt hơn, điều kiện trước tiên là ngươi phải có tiền! Cho dù vẽ phù tốt bằng mức nước bình thường sẽ không có khí, tuy nhiên cũng đủ với người mới học rồi. Ta vừa cho ngươi sử dụng là mực phù, là dùng chu sa và một số bột đá khoáng thạch đặc biệt điều chế thành mực nước đặc biệt. Sau này ngươi thật sự vẽ phù, cũng sẽ sử dụng loại mực nước này. Giá hai bên chênh lệch một trời một vực, trong lúc luyện tập không cần sử dụng mực phù, quá lãng phí.
A Mộc Hợp khoát tay, nói.
Viên Minh nghe vậy, âm thầm líu lưỡi.
Hôm nay, những gì nên hỏi hắn đều đã hỏi, không ở lại đây nữa, sau khi từ biệt A Mộc Hợp lại cất sách phù rời đi.
Viên Minh vừa ra khỏi Khí Lư, quay đầu lại trực tiếp chạy về phía Thanh Phù Đường.
Từ khi bước vào tông môn tới nay, hắn vẫn luôn chỉ nghe tên về Thanh Phù Đường, chưa từng tới đây. Hắn chỉ biết đây là một đường chuyên làm kinh doanh trong tông môn.
Có người nói các loại đồ vật như pháp bảo, linh tài, đan dược, linh thú nuôi dưỡng ra, thậm chí mua bán thú nô do tông môn làm ra, đều thông qua Thanh Phù Đường tiến hành giao dịch.
Các đệ tử và trưởng lão chấp sự trong môn cũng có thể mua đồ ở Thanh Phù Đường đồ, chỉ cần trả giá trị cống hiến là được.
Sau khi mua xong những thứ cần thiết để vẽ phù mà A Mộc Hợp đề cập tới, Viên Minh trực tiếp quay về chỗ ở tu luyện.
...
Thời gian thoáng cái lại qua nửa tháng.
Ban đêm, mặt trăng treo trên cao.
Viên Minh ngồi khoanh chân ở trong phòng, ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu lên trên người của hắn.
Thời gian hắn tới Bích La Động đã không ngắn, sau khi rời khỏi cuộc sống màn trời chiếu đất, ăn tươi nuốt sống của Phi Mao thú nô, thân hình Viên Minh cũng đang bất giác thay đổi.
Da tay của hắn trở nên trắng mịn, ở dưới ánh trăng chiếu xuống, một tầng ánh sáng màu trắng mông lung bao phủ thoạt nhìn có phần không quá rõ ràng.
Lúc này, con mèo bạc cực hiếm khi xuất hiện ở trước mặt Viên Minh lại đang ngồi trên bàn trước cửa sổ của hắn.