Ngày hôm sau.
Cả buổi sáng, Viên Minh vẫn hoàn thành luyện phôi trước, sau đó mới nhờ Phương Cách sư huynh chỉ điểm, đi qua Khí Lư của Hỏa Phường.
Khí Lư ở phía sau Hỏa Phường, là một sân viện độc lập.
So với sự náo nhiệt hỗn loạn bên Hỏa Phường, Khí Lư chỉ cách hơn mười bước lại có vẻ âm u tĩnh mịch hơn nhiều.
Viên Minh bước nhanh vào trong gian nhà chính của viện, đầu tiên nhìn thấy một phòng trưng bày các loại vật phẩm, phần lớn trong đó là các loại yên ngựa do các đệ tử bên phía Hỏa Phường vẫn chế tạo hằng ngày, cũng có một vài binh khí đao thương kiếm kích.
Hắn bất giác bước chậm lại, đi dạo trong đó, quan sát đủ loại đủ kiểu binh khí, chỉ thấy trên đó chỉ có một số ít chạm khắc từng phù văn kỳ lạ, lại biết chúng đều là pháp khí.
- Rất đẹp nhỉ?
Lúc này, một giọng nói bỗng nhiên vang lên từ phía sau.
Viên Minh vội vàng quay đầu, bất chợt nhìn thấy một nam tử trung niên mặc áo bào ngắn, tóc ngắn rối bời, râu ria xồm xàm đang dùng một tay ngoáy tai, một tay cầm theo một cuộn giấy trắng được buộc, đứng ở cách đó không xa.
Bên thắt lưng của người kia giắt là lệnh bài màu xanh của đệ tử nội môn tương tự với Trần Uyển, Phương Cách, hơn phân nửa chính là vị sư huynh kia.
- Ra mắt A Mộc Hợp sư huynh.
Viên Minh lập tức hành lễ.
- Những pháp khí này rất đẹp, đặc biệt là những phù văn này, đường nét phác họa kết hợp đơn giản chính là nghệ thuật.
Nam tử trung niên thoạt nhìn hơi lôi thôi kia đi tới, ánh mắt vẫn nhìn vào pháp khí được đặt trong tủ trưng bày, thở dài nói.
Viên Minh thấy thế, cẩn thận quan sát phù văn trên những pháp khí kia.
Vừa nhìn kỹ, hắn không khỏi thoáng ngây người.
Hắn vốn chỉ xem là những đường nét phác họa đơn giản, chờ hắn trút xuống thần niệm, cẩn thận quan sát, tự nhiên thấy chúng uốn éo giống như vật còn sống.
Có đường nét chuyển động nhẹ nhàng giống như dòng nước chảy, có đường nét rậm rạp lặp lại giống như cây cỏ điên cuồng mọc lên. Có đường nét vặn vẹo kịch liệt như ngọn lửa bốc lên...
Viên Minh vừa nhìn, lại giống như chìm đắm vào trong đó, ánh mắt tập trung, đứng ngẩn người bất động.
Không biết qua bao lâu, đột nhiên có người vỗ vào vai hắn một cái, hiện tượng kỳ lạ trước mắt mới đột nhiên biến mất, hắn khôi phục lại thần chí.
Hắn mờ mịt quay đầu, nhìn thấy sư huynh lôi thôi kia đang nhíu mày nhìn chằm chằm vào hắn.
- Ngươi nhìn thấy gì?
Sư huynh lôi thôi hỏi.
Viên Minh đờ ra một lát, mới kể rõ cảm giác của mình vừa rồi.
Sư huynh lôi thôi nghiêm túc lắng nghe, chân mày càng nhíu chặt lại, giống như có nghi ngờ gì lớn vậy, thật lâu không nói gì.
Viên Minh nhìn sắc mặt hắn thay đổi, trong lòng cũng lo lắng, không biết có chuyện gì xảy ra.
Trong lúc hắn đang lo lắng không yên, bất chợt thấy gương mặt đầy râu ria của sư huynh đột nhiên giãn ra, bắt đầu phá lên cười.
Lần này, Viên Minh càng không hiểu nổi.
- Ha ha ha, không ngờ được là người trong cùng đạo. Ta là A Mộc Hợp, tiểu huynh đệ ngươi tên là gì?
Sư huynh lôi thôi vỗ một cái vào vai Viên Minh, tiếng cười lớn tới mức tai của Viên Minh chấn động, cảm giác choáng váng mơ hồ.
Còn không chờ Viên Minh trả lời, trong mấy gian phòng đóng chặt cửa sổ trong viện vọng ra tiếng mắng chửi:
- A Mộc Hợp, ngậm miệng chó của ngươi lại...
- A Mộc Hợp, cười nữa rút lưỡi của ngươi...
- A Mộc Hợp, yên tĩnh...
...
A Mộc Hợp nghe vậy, lập tức ngậm miệng, sau đó hạ giọng nói với Viên Minh:
- Đi mau, đi mau, mấy lão già này đang khắc phù mở linh cho pháp khí, một lát nữa thất bại sẽ trách chúng ta mất.
Hắn nói xong, lại kéo tay áo của Viên Minh đi về phía hậu viện.
Viên Minh đi theo sau lưng hắn, lại nghe được những tiếng lẩm bẩm cực khẽ:
- Thê tử không sinh hài tử thì trách bên giường không thêu hoa, mỗi ngày đều vậy, người không đi được lại trách đường không bằng phẳng...
Viên Minh nhất thời cảm giác được người này có oán niệm sâu nặng đấy.
Hai người đi tới trong một phòng ở hậu viện, A Mộc Hợp thả ống giấy trên tay xuống, xoay người khép cửa phòng lại.
Ánh mắt Viên Minh đảo qua trong phòng, không khỏi kinh ngạc.
Chỉ thấy phòng này không tính là quá lớn, bày đầy đồ, nhưng hết lần này tới lần khác không hợp với hình tượng lôi thôi của A Mộc Hợp, trong phòng ngược lại được dọn dẹp vô cùng ngăn nắp sạch sẽ.
Ngoại trừ cái giường được đặt ở sát tường phía bắc, hai cái bàn vuông trước mặt Viên Minh, tường đông và tường tây trong phòng đều bày một loạt một giá sách bằng gỗ cao bằng một người, bên trong xếp gọn gàng từng ống giấy tròn.
Hai cái bàn vuông trước người hắn được kê sát vào nhau thành một cái bàn dài, sát bên trái trên đó để giá bút, mực và nghiên mực chỉnh tề, bên cạnh là một xấp giấy trắng được xếp gọn.
Ở dưới đáy bàn lại đặt ba cái giỏ trúc lớn, bên trong đựng những cục giấy bị vo lại.
Điều làm cho Viên Minh không hiểu là bên cạnh trúc giỏ còn đặt một gỗ đựng nước, bên trong đen như mực, phản chiếu từng gợn sóng lấp lánh.
- Tiểu huynh đệ, ngươi vừa nói ngươi tên là gì?
A Mộc Hợp nhìn về phía Viên Minh hỏi.
Lúc này, Viên Minh mới vội vàng tự báo tên họ.
- Viên Minh... Hình như từng nghe ai nói tới...
A Mộc Hợp cào đầu tóc rối bời.
Hắn đột nhiên lắc đầu, hình như không nhớ ra được là ai nói qua, lại cảm thấy không quá quan trọng, mở miệng hỏi:
- Đệ tử bình thường sẽ không tới bên Khí Lư này, ngươi có chuyện gì, cứ nói đừng ngại.
- Hôm qua ta hoàn thành luyện phôi một nghìn búa, tam động chủ lệnh cho ta tới học vẽ phù với sư huynh.
Viên Minh nói.
A Mộc Hợp nghe vậy, khẽ gật đầu, nói:
- Không tệ, không tệ, người hoàn thành luyện phôi nghìn búa lần trước vẫn là...
- Vẫn là người lần trước.
Hắn suy nghĩ một lúc lâu, vẫn không nhớ ra tên của người kia.
Viên Minh nghe được cũng cạn lời.
- Vừa rồi, ngươi nói nhìn những phù văn kia sẽ có cảm ngộ khác nhau, điều này thật sự không tệ, chứng tỏ ngươi hoặc rất có tư chất trên phương diện vẽ phù, hoặc trời sinh có thần hồn mạnh mẽ.
A Mộc Hợp không cảm thấy xấu hổ, mở miệng nói.