- Đệ tử ghi nhớ lời dạy của tam động chủ, quyết không dám cho nó ăn quá số lượng.
Viên Minh lắc đầu nói, giọng điệu vô cùng kiên định.
Hắn nói xong, tháo túi trữ vật treo bên thắt lưng xuống, đưa cho tam động chủ.
Sau khi tam động chủ cúi đầu liếc nhìn, cũng không nhận lấy túi trữ vật, mà mở miệng nói:
- Ngươi đi theo ta.
Nàng nói dứt lời, lại xoay người đi ra ngoài Hỏa Phường.
Viên Minh do dự, sau đó đành phải ôm quyền chào Phương Cách, xoay người bước nhanh theo.
Chờ đến khi bọn họ đi xa, các đệ tử khác ngơ ngác nhìn nhau, không nhịn được khẽ xì xào bàn tán.
- Tất cả đều rảnh rỗi như vậy à? Vậy hôm nay làm gấp đôi, thế nào?
Phương Cách chợt nghiêm mặt, quát.
Đám người nghe vậy, lập tức giải tán.
...
Viên Minh cùng Hỏa Sàm Nhi ngồi trên vai đi theo tam động chủ rời khỏi Hỏa Phường, đi về phía sau núi.
- Hỏa Sàm Nhi thích đi theo bên cạnh ngươi, có phải có nguyên nhân đặc biệt gì không?
Tam động chủ hỏi.
- Có thể do chúng ta hợp hợp, ta cũng thích Hỏa Sàm Nhi.
Viên Minh liếc nhìn nhóc con đang ăn trên vai, nói.
Hắn thật ra từng có suy đoán, luôn cảm thấy chắc là liên quan tới lư hương thần bí hoặc Minh Nguyệt Quyết.
Bởi vì mỗi lần hắn ôm lư hương tu luyện Minh Nguyệt Quyết, vật nhỏ kia luôn có thể yên tĩnh một cách thần kỳ, còn thích nằm dựa sát vào bên cạnh hắn.
Tam động chủ nghe vậy, quay đầu liếc nhìn Viên Minh, lại nhìn Hỏa Sàm Nhi trên vai hắn, sau đó thu hồi ánh mắt, không nhìn ra cảm xúc.
- Mà thôi, bất kể bởi vì nguyên nhân gì, một tháng rưỡi này, ngươi đã chăm sóc cho nó rất tốt, ta rất hài lòng.
- Đây là chuyện đệ tử nên làm.
Viên Minh đáp.
- Đưa lệnh bài cho ta.
Tam động chủ dừng lại ở trước một sườn núi, nói.
Viên Minh nghe vậy, lập tức lấy lệnh bài của mình xuống, hai tay dâng lên.
Tam động chủ lại nhất thời di chuyển cổ tay, trong lòng bàn tay đã có thêm một lệnh bài bằng ngọc tinh xảo, chạm nhẹ vào lệnh bài của Viên Minh.
- Ta đáp ứng cho ngươi ba mươi điểm giá trị cống hiến, đã chuyển vào lệnh bài của ngươi đủ số. Dựa theo giao hẹn của chúng ta lúc trước, ta còn có thể truyền thụ cho ngươi một môn thuật pháp, ngươi đã suy nghĩ kỹ là muốn học gì chưa?
Tam động chủ hỏi.
- Ta muốn học tập Ngự Thú Thuật.
Viên Minh giống như đã sớm chuẩn bị, lập tức trả lời.
Nghe được đáp án này, tam động chủ không khỏi nhíu mày.
- Ngự Thú Thuật là bản lĩnh đặc biệt của Bích La Động chúng ta, ngoại trừ Ngự Thú Đường ra, đệ tử đường khác muốn học, chỉ cần trưởng lão đề cử, cũng bỏ ra giá trị cống hiến nhất định là có thể đi tới Ngự Thú Đường học tập. Ngươi không nên lãng phí cơ hội lần này một cách vô ích.
Tam động chủ nói.
Ý của nàng là cơ hội học tập Ngự Thú Thuật rất dễ dàng có được, nhưng thuật pháp khác lại khác.
Viên Minh cũng biết, các trưởng lão nội môn đều có thuật pháp riêng của mình, sẽ không cất giữ trong Quy Tàng Các, thông qua tự học sẽ không thể học được, cấp bậc tu sĩ như tam động chủ tất nhiên cũng có.
Nhưng lúc này, Viên Minh muốn học nhất chính là Ngự Thú Thuật, hắn sẽ không thể học được trong Ngự Thú Đường.
Chỉ dựa vào tàng thư trong Quy Tàng Các, hắn chỉ có thể học tập một ít kiến thức về phương diện nuôi dưỡng và phân biệt, lại không học được nội dung quan trọng nhất, nòng cốt nhất trong Ngự Thú Thuật.
Sở dĩ Viên Minh muốn học tập Ngự Thú Thuật, thật ra là chuẩn bị cho sau này quay về Trung Nguyên.
Đường về dài mười nghìn dặm, hắn không thể dựa vào hai chân của mình chạy về, cho nên nắm giữ Ngự Thú Thuật là một trong những kỹ năng cần chuẩn bị.
- Tam động chủ, đệ tử hiểu rõ ý của ngài. Tuy nhiên ta vẫn muốn học tập Ngự Thú Thuật từ ngài.
Viên Minh không giải thích, chỉ biểu đạt rõ nhu cầu của mình.
- Nếu vậy, ta sẽ dạy ngươi Ngự Thú Thuật.
Tam động chủ vốn có tính tình lãnh đạm, lại không hỏi thêm nữa.
Nàng vừa dứt lời, cổ tay nhất thời chuyển động, trong lòng bàn tay xuất hiện thêm một miếng cốt giản màu trắng.
- Phần quan trọng nhất của Ngự Thú Thuật là ở thuần thú, dựa vào ý chí của người để rèn luyện ý chí của linh thú, sử dụng ý niệm của mình ép xuống dã tính của linh thú, khiến nó thần phục. Sau đó, lại lấy thủ đoạn đặc biệt in dấu phù văn ngự thú ở trong thức hải của linh thú.
Tam động chủ nói như thế.
Những kiến thức cơ bản này, Viên Minh đã từng tìm hiểu ở trong Quy Tàng Các lúc trước.
linh thú bị in xuống phù văn ngự thú, lại giống như tăng một tầng huyễn thuật thần phục, ngoài người in dấu phù văn ra, người nắm giữ phù thạch ngự thú cũng có thể thông qua cảm ứng liên kết giữa phù thạch ngự thú và phù văn ngự thú để điều khiển linh thú.
Trong Bích La Động, ngoài phần lớn đệ tử của Ngự Thú Đường đều nắm giữ linh thú do mình đích thân thuần hóa, hơn nửa các đệ tử khác ra ngoài làm nhiệm vụ, tạm thời đi tới Ngự Thú Đường bỏ ra điểm giá trị cống hiến để thuê linh thú.
Thanh Phù Đường chịu trách nhiệm bán và cho thuê linh thú, cũng là một khoản thu nhập quan trọng của Bích La Động.
- Trong cốt giản ta cho ngươi có ghi lại tỉ mỉ làm thế nào để áp chế thú hồn hung thú, cùng với làm thế nào ngưng luyện phù văn ngự thú, cùng với làm thế nào chế luyện ra phù thạch ngự thú. Ngươi mang về cố gắng nghiên cứu trước, nếu sau đó có nghi ngờ gì, có thể tới phía sau núi tìm ta, ta sẽ chỉ đạo cho ngươi ba lần. Sau ba lần, nếu ngươi vẫn không có cách nào nắm giữ, vậy chính là tư chất của ngươi không đủ, có thể từ bỏ.
Tam động chủ nói.
- Cảm ơn tam động chủ.
Viên Minh ngoài miệng nói cảm ơn, trong lòng lại khá tự tin vào bản thân. Dù sao lực thần hồn của hắn mạnh hơn đệ tử bình thường, trên phương diện áp chế thú hồn này vẫn nắm giữ ưu thế bẩm sinh.
Sau khi căn dặn xong chuyện này, tam động chủ mở miệng hỏi: