...
Có mèo bạc chỉ điểm, Viên Minh bớt đi rất nhiều đường vòng, tốc độ tu luyện Minh Nguyệt Quyết cuối cùng tăng lên.
Sau mấy ngày ngắn ngủi, thần thức của hắn đã có thể thông suốt, Tọa Chiếu Nội Quan xem như nhập môn.
Sau khi tu luyện công pháp "Minh Nguyệt Quyết" nhập môn, lực thần thức của hắn cũng có tiến bộ rõ ràng, dựa theo lời con mèo bạc nói lúc trước, đại khái đã giống như là pháp tu Trúc Cơ kỳ bình thường.
Bởi lực lượng thần hồn nâng cao, hắn tu luyện Khu Vật Thuật cuối cùng cũng có đột phá.
Giờ Mão, hơn một trăm tám mươi một đệ tử ký danh đều đã đến trong Hỏa Phường đông đủ, phần lớn mọi người đều đang bận rộn làm việc của mình, chỉ có mấy người quen với Viên Minh lúc này đều vây quanh bên ngoài một gian phòng rèn đúc.
Lúc này, trong phòng đang có một người vung vẩy búa rèn đánh vào phôi sắt phát ra những âm thanh keng keng trong trẻo, tia lửa bắn ra khắp nơi.
- Đã tám trăm năm mươi ba búa, Viên Minh này đúng là vẫn có chút tài năng đấy...
Kỳ Kỳ Cách kinh ngạc nói.
- Thằng nhóc này nhất định đã lén luyện tập, nếu không thì không thể tiến bộ nhanh như vậy được.
A Cổ Lạp nhíu mày nói.
- Hắn sẽ không đánh được một nghìn búa thật chứ?
Lệ Nạp có phần khó tin.
Ô Nhật không nói lời nào, im lặng quan sát.
Viên Minh đi tới nơi này mới hơn một tháng ngắn ngủi, tất cả mọi người hiểu rõ căn bản của hắn kém, nhưng tất cả mọi người cũng nhìn rõ sự tiến bộ của hắn như giữa ban ngày.
Phương Cách với vẻ mặt nghiêm túc đi từ phía xa tới. Mấy người khác đều ít nhiều sợ hãi hắn, thấy thế lập tức muốn như chim muông tản ra.
Không ngờ, Phương Cách lại giơ tay ngăn cản bọn họ:
- Nhìn cho thật kỹ...
Hắn có dự cảm, lần này Viên Minh thật sự có khả năng thành công, chỉ chỉ có điều trong lòng hắn cũng nghi ngờ, lúc này mới mấy ngày ngắn ngủi, Viên Minh tiến bộ lớn như thế sao?
Viên Minh không biết tâm trạng của mấy người khác, cũng không quan tâm, lúc này tâm thần đều tập trung vào phôi rèn, cánh tay vung lên vù vù vang dội, tiếng đập búa liên tục vang lên.
Keng.
Theo búa thứ một nghìn đập xuống, Viên Minh cuối cùng dừng lại, đứng ở bên cạnh chậm rãi thở dốc.
Phôi sắt trên đe vẫn còn sáng đỏ, nhiệt độ chậm rãi giảm xuống và thay đổi màu sắc, cho đến khi hoàn toàn nguội hẳn.
Đám người tập trung tinh thần nhìn qua, chỉ thấy trên phôi sắt hiện ra từng hoa văn tinh mịn, giống như từng tầng nước chảy vô cùng đẹp mắt, không kém Phương Cách sư huynh luyện ra.
- Thành công rồi, thật sự thành công rồi...
Kỳ Kỳ Cách vui mừng kinh ngạc kêu lên.
Lệ Nạp không khỏi giơ ngón tay cái lên.
A Cổ Lạp xoa cái đầu trọc của mình, vẻ mặt khó có thể tin nổi, lại không thể không tin.
Ô Nhật tới sát bên cạnh xem mấy lần, quay đầu lại hỏi:
- Viên Minh sư đệ, ngươi làm thế nào vậy? Ngươi mới nhập môn mấy ngày mà?
Hắn đã có phần nghi ngờ cuộc đời.
Viên Minh mỉm cười, không đưa ra đáp án, ngược lại Phương Cách ở bên cạnh nghiêm túc nói:
- Dựa vào là tâm tư trước sau không thay đổi và một sự kiên trì trước sau không đổi.
- Còn tập luyện Khu Vật Thuật trợ giúp.
Viên Minh nghe vậy, vội vàng nói thêm.
Trong lúc những người khác đang mồm năm miệng mười nói chuyện, trong Hỏa Phường bỗng nhiên truyền đến những tiếng ồn ào, tiếng kêu "tam động chủ" không ngừng truyền đến.
Đám người Viên Minh vội vàng đi ra khỏi phòng rèn đúc, bất chợt nhìn thấy tam động chủ mặc nhuyễn giáp màu đỏ đang đi về phía bên này.
Mấy người vội vàng hành lễ.
Tam động chủ đi thẳng tới trước người Viên Minh, hỏi thẳng:
- Hỏa Sàm Nhi đâu?
- Vừa rồi ta luyện phôi, đã thu nó vào trong túi linh thú.
Viên Minh trả lời.
Tam động chủ khẽ nhíu mày, nhìn về phía Phương Cách nói:
- Không phải đã thông báo hắn không cần làm nhiệm vụ lọc nguyên liệu luyện phôi, toàn tâm chăm sóc cẩn thận Hỏa Sàm Nhi là được sao?
Vẻ mặt Phương Cách bắt đầu căng thẳng, mấp máy môi, nhất thời không biết nên giải thích thế nào.
- Ngài đừng trách Phương Cách sư huynh, là đệ tử muốn luyện phôi thôi.
Viên Minh vội vàng giải vây cho hắn.
- Sư tôn, Viên sư đệ hắn đang luyện khí...
Phương Cách còn chưa nói hết lời, đã bị tam động chủ cắt ngang:
- Ta chính là không muốn ràng buộc Hỏa Sàm Nhi, không muốn nhốt nó ở trong túi linh thú, mới giao nó cho ngươi chiếu cố, sao ngươi có thể chậm trễ như vậy?
Mấy người xung quanh thấy thế, đều câm như hến, không dám phát ra tiếng nào.
Phương Cách mấp mấy môi muốn nói giúp cho Viên Minh, nhưng không chờ hắn mở miệng, Viên Minh đã nói trước.
- Là đệ tử sai, vậy ta trả Hỏa Sàm Nhi lại.
Viên Minh nói xong, vỗ một cái vào túi linh thú bên thắt lưng, một tia sáng đỏ hiện lên, bóng dáng Hỏa Điêu từ trong đó hiện ra, trong nháy mắt rơi xuống đất, nó lập tức quay đầu bò lên trên vai của Viên Minh.
Nó lại có thể không chạy?
Tam động chủ nhìn thấy cảnh tượng này, nhất thời ngây người.
Dựa theo tính tình của Hỏa Sàm Nhi trước kia, thường ngày nhốt nó ở trong túi linh thú, nó vừa đi ra, chuyện đầu tiên không phải trút ra bất mãn, chính là chạy như điên, ra ngoài chơi một trận, đâu có giống như bây giờ?
Viên Minh thấy thế, theo thói quen lấy một viên Hỏa Tinh Thạch từ trong túi trữ đồ ra, đưa cho nó.
Hỏa Sàm Nhi giơ hai tay nhỏ bé nhận lấy viên đá, ôm ở trong tay, nhai "rắc rắc".
Viên Minh ôm nó từ trên vai xuống, dùng hai tay đưa về phía tam động chủ.
Ánh mắt tam động chủ đảo qua trên thân Hỏa Sàm Nhi, chân mày thoáng nhíu chặt, nghi ngờ hỏi:
- Những ngày qua, ngươi cho nó ăn Hỏa Tinh Thạch vượt quá số lượng à?
- Không đúng, Hỏa Tinh Thạch và Hỏa Phác Ngọc ta cho ngươi có số lượng nhất định, nếu ăn vượt quá định lượng, chắc hẳn không ăn được đến hôm nay.
Chỉ là sau khi nói xong, nàng lại tự động lắc đầu nói.
Hình dáng của Hỏa Sàm Nhi không thay đổi nhiều, nhưng nàng rõ ràng cảm thấy tên nhóc này hình như lớn hơn một chút?