Thần niệm cũng cần phải đồng thời bước vào trong bảy kinh mạch này, lại phải phân ra bảy đường.
Vì có thể tu luyện "Minh Nguyệt Quyết" có tiến triển, Viên Minh hạ quyết tâm, ý nghĩ xuất hiện.
Trong chớp mắt tiếp theo, hắn phân ra bảy thần niệm, đồng thời bước vào mấy kinh mạch này, bắt đầu quan sát bên trong.
Nhất thời, cảnh tượng trong từng mạch, từng huyệt lớn trên toàn thân đều hiện ra rõ ràng ở trong đầu Viên Minh.
Đầu óc Viên Minh cũng như muốn nổ tung ra, truyền đến một cảm giác đau đớn khó có thể chịu được.
Hắn cắn chặt hàm răng, cố kìm chế mong muốn mở hai mắt ra, từ bỏ tiếp tục đột phá, nhưng không thể khống chế được cơ thể run rẩy.
Đây là đau đớn quá mức dẫn tới cơ bắp toàn thân co quắp.
Hỏa Sàm Nhi đang nằm dựa vào bên chân hắn bị sự khác thường của Viên Minh làm cho giật mình tỉnh giấc, không khỏi mở mắt ra.
Nó nhìn gương mặt Viên Minh trắng bệch, trán lấm tấm mồ hôi, toàn thân run rẩy, không khỏi gấp gáp kêu loạn.
Đúng lúc này, nó chợt nhìn thấy một cái bóng màu bạc ở trên cây tùng ngoài cửa sổ, nó đứng lên, lập tức cong lưng, nhe răng trợn mắt nhìn về phía đó.
Cái bóng kia bước đi tao nhã, dần dần bước ra khỏi bóng cây, ở dưới ánh trăng lộ ra bộ lông màu trắng bạc mềm mại, sáng bóng trên người, thoạt nhìn cao quý trang nhã.
Hỏa Điêu cũng không vì dáng vẻ bề ngoài xinh đẹp của con mèo bạc mà thả lỏng cảnh giác, trái lại nhe răng, trong miệng mơ hồ có ánh lửa sáng lên.
Nhưng con mèo bạc hoàn toàn không để ý tới lời cảnh báo đe dọa của nó, vẫn bước đi tao nhã dọc theo cành cây, nhẹ nhàng nhảy một cái, lại hạ xuống bệ cửa sổ.
Vào lúc Hỏa Điêu cảm nhận được uy hiếp, định xông tới tấn công, nhưng hai mắt của nó bỗng nhiên đối diện với hai mắt có màu sắc kỳ lạ của con mèo bạc kia.
Trong con mắt kia sáng lên một tia sáng mê hoặc yêu dị, Hỏa Điêu lại phát hiện cảnh vật trước mắt biến đổi, dường như nó nhìn thấy một ngọn núi nhỏ bằng Hỏa Tinh Thạch và Hỏa Phác Ngọc.
Hai mắt của nó đờ đẫn, khóe miệng không khỏi cong lên, lộ ra độ cong giống như một nụ cười mỉm vậy. Nhưng hình như nó nghĩ đến Viên Minh gặp nguy hiểm, nó cố giãy giụa, muốn chống lại sự hấp dẫn này.
Mà khi những Hỏa Tinh Thạch và Hỏa Phác Ngọc "ào ào" lăn về phía nó, nó không thể nào chống lại sự hấp dẫn, không nhịn được nhào tới.
Không phải nó không có khí phách, Hỏa Tinh Thạch thật sự quá nhiều.
Mèo bạc nhìn Hỏa Điêu đang lăn lộn trên mặt đất, giơ chân thè lưỡi liếm không khí, ánh mắt lộ vẻ xem thường.
Sau đó, tầm mắt của nó nhìn sang Viên Minh.
Giờ phút này, Viên Minh không chỉ có gương mặt trắng bệch, mày nhíu lại, có vẻ đau đớn.
Hắn gần như đã rút hết lực lượng thần thức của hắn, muốn một lần hành động đi khắp tất cả kinh mạch, tiếp theo xông thẳng tới đan điền, nhét cảnh tượng ba chỗ này trong trong tầm mắt bên trong, hoàn toàn hoàn thành Tọa Chiếu Tự Quan.
Nhưng mới đi được một nửa, hắn lại cảm giác thần thức phân tán bắt đầu không còn sức lực tiếp tục.
- Chẳng lẽ là cường độ của thần niệm không đủ?
Trong lòng Viên Minh nghi ngờ.
Hắn chỉ hơi, lực thần thức còn lại trong thức hải của hắn lại bắt đầu tách ra, chry về phía kinh mạch.
Tầm mắt bên trong thần thức của Viên Minh lập tức mở rộng, trong nháy mắt mười hai đường chính kinh cùng với tám mạch kỳ kinh đều bị tầm mắt quan sát thông suốt.
- Ngu ngốc.
Đúng lúc này, giọng nói của con mèo bạc đột ngột vang lên ở trong thức hải của Viên Minh.
Viên Minh giật mình, chỉ cảm thấy giọng nói này không giống với trước đây, có vẻ cách hắn rất xa, hơi lay động.
Còn không chờ hắn đáp lại, đã cảm thấy đầu óc đột nhiên sạch sẽ, một sát niệm hỗn độn mãnh liệt dâng lên ở trong thức hải, khó có thể ngăn chặn.
Ở trong đầu của hắn, sương mù đỏ sậm vốn bị áp chế lại bắt đầu điên cuồng lan tràn, nhưng không có lực thần thức áp chế, nó bắt đầu ăn mòn thức hải của Viên Minh một cách toàn diện.
Thần niệm của Viên Minh phân tán ở trong kinh mạch, lại giống như tướng sĩ chinh chiến ở bên ngoài, bị người ta đánh thẳng vào Hoàng Long, muốn trở về cứu viện cũng không kịp.
Mắt thấy thức hải của hắn sắp bị hoàn toàn xâm chiếm, một ánh trăng trong trẻo bao phủ xuống, bên tai Viên Minh vang lên những tiếng ngâm nga kỳ ảo huyền diệu.
Trong đầu óc đã bị ăn mòn của hắn bất chợt có ánh sáng lên, sương mù đỏ sậm lập tức bị ép phải lùi lại.
Viên Minh thật vất vả có được một cơ hội thở dốc, thần niệm lập tức bắt đầu quay về thức hải kìm chế, rất lâu sau mới một lần nữa vững chắc.
Hai mắt của hắn mở ra, trong mắt đầy tơ máu, toàn thân đã ướt sũng mồ hôi lạnh.
Hai mắt Viên Minh thoáng ngưng trọng, đầu tiên là liếc nhìn Hỏa Sàm Nhi đang lăn lộn trên mặt đất, lại bất chợt nhìn về phía bệ cửa sổ.
Một con mèo bạc xinh đẹp thần bí đang ngồi tao nhã ở trên bệ cửa sổ, đôi mắt với màu sắc kỳ lạ nhìn hắn khinh thường, giống như nhìn Hỏa Điêu nhỏ vụng về lúc trước.
- Cảm ơn.
Viên Minh đứng dậy, nói cảm ơn con mèo bạc.
Mèo bạc liếc nhìn lư hương hắn ôm trong tay, sau đó không nói gì, do dự một lát lại xoay người muốn chạy.
- Dừng lại.
Viên Minh thấy thế, vội vàng giữ lại.
Mèo bạc khựng người lại, do dự một lát, sau đó quay đầu nhìn lại.
- Lúc trước các hạ tặng "Minh Nguyệt Quyết", là nhìn ra ta có nguy cơ bị Phi Mao Thuật cắn trả, nên mới cố ý đưa nó cho ta?
Viên Minh mở miệng hỏi thăm.
- Vẫn tính là có thể cứu được... Không quá mức ngu ngốc.
Mèo bạc cuối cùng đáp lại, vẫn không phải là lời lẽ tốt đẹp gì.
- Quả nhiên là thế, là tại hạ nợ ngươi một ân tình.
Viên Minh không để ý, chân thành nói.