Chưa đến giờ mão, trong Hỏa Phường lại có tiếng búa leng keng vang lên.
Trong một gian phòng rèn đúc, hơi nóng bốc lên, Viên Minh đang cởi trần, trong tay cầm búa rèn liên tục đập xuống phôi sắt trên đe, tia lửa đỏ sáng ngời bắn ra khắp nơi.
Vẻ mặt của hắn chăm chú, hai mắt tập trung vào trên phôi sắt, trong mắt hình như không có vật gì khác nữa.
Cánh tay hắn và búa rèn liên kết chặt chẽ, nhìn như chỉ đang cầm đơn giản, thật ra lại đang âm thầm vận chuyển Khu Vật Thuật, rót pháp lực vào trong búa, hình thành một loại cảm giác giống như điều khiển cánh tay của mình.
Viên Minh đập xuống từng búa, tốc độ càng lúc càng nhanh, không ngừng tới gần mục tiêu kia.
- Keng keng keng...
Tiếng động gấp gáp giống như hạt châu rơi trên mâm ngọc, cuối cùng cũng hình thành một nhịp điệu đặc biệt.
Tám trăm ba mươi bảy, tám trăm ba mươi tám...
Chín trăm bốn mươi mốt, chín trăm bốn mươi hai, chín trăm bốn mươi ba...
Toàn thân Viên Minh đổ mồ hôi như bôi dầu, trên trán là từng giọt mồ hôi lớn chừng hạt đậu không ngừng rơi xuống đất.
- Sắp, cũng sắp rồi...
Viên Minh cắn chặt hàm răng, trong lòng đang không ngừng nhắc lại. Chín trăm bảy mươi tám, chín trăm bảy mươi chín...
Cánh tay hắn đã cứng đờ, động tác vung búa bắt đầu hơi sai lệch, nhưng vẫn đang cố gắng khống chế, không để cho búa rơi xuống xuất hiện sai lệch nào.
Nhưng sức nhân có hạn, chung quy không phải chỉ dựa vào ý chí lại có thể khắc phục.
Trong nháy mắt khi búa thứ chín trăm tám mươi mốt hạ xuống, âm thanh vốn trong trẻo dễ nghe lại hiện ra chút nặng nề không nên có.
Viên Minh đã biết, mình lại thất bại rồi.
Hắn dừng động tác lại, không lại tiến hành đập búa vô nghĩa nữa, trơ mắt nhìn phôi sắt trên đe nguội dần, Hỏa Điêu vẫn luôn đứng bên cạnh xem cũng phát hiện ra sự mất mát của Viên Minh, nhanh chóng chạy tới trước mặt hắn, giơ móng nắm lấy búa rèn giống như muốn tiếp tục rèn giúp hắn vậy.
Viên Minh xoa đầu của nó, cười và đặt búa rèn sang một bên. Trên thực tế, hắn không phải đang mất mát, chỉ là đang suy nghĩ, bởi vì lực lượng thần hồn không tệ, hắn tu luyện Khu Vật Thuật vẫn tính là trôi chảy, nhưng còn chút nữa mới đạt tới hoàn toàn thông suốt, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu khiến hắn luyện phôi thất bại.
Lúc này, một bóng người từ phía xa đi tới, đó chính là Phương Cách.
- Ngươi tiến bộ còn nhanh hơn ta tưởng đấy. Trong mấy ngày ngắn ngủi, ngươi có tiến bộ lớn như vậy, đã có thể liên tục đập được chín trăm tám mươi mốt búa, đủ để luyện các lợi yên xe, ghế ngồi linh thú. Có thể nói, trình độ của ngươi đã vượt qua phần lớn đệ tử của Hỏa Luyện Đường rồi.
Hắn đi tới bên cạnh Viên Minh và dừng lại, liếc nhìn Viên Minh từ trên xuống dưới, mở miệng nói.
- Cảm ơn sư huynh khích lệ, tuy nhiên ta vẫn còn cách mục tiêu kia mười chín búa nữa.
Viên Minh nói.
- Sai một ly, nhìn như chỉ kém mười chín búa, nhưng thật ra vẫn cách rất xa.
Phương Cách gật đầu, vẻ mặt thành thật nói.
Viên Minh vốn còn muốn tiếp tục khách sáo vài câu lại cứng rắn nuốt trở vào, không khỏi xấu hổ, trong lòng thầm nói ngươi rốt cuộc tới cổ vũ ta, hay tới châm chọc ta vậy?
- Ta hiểu rõ, khoảng cách của ta không chỉ là vấn đề mười chín búa, mà là trên phương diện lực lượng, trên phương diện kỹ xảo, thậm chí mức độ tập trung đều có chênh lệch không nhỏ.
Viên Minh suy nghĩ một lát, sau đó mới nói như thế.
- Ta nhìn ra được, ngươi cũng không phải thật lòng thích luyện khí, cho nên ta không rõ, sư tôn nàng đã đặc biệt thông báo, ngươi có thể không cần làm nhiệm vụ lọc nguyên liệu luyện phôi, nhưng vì sao ngươi còn muốn kiên trì như vậy, thậm chí còn cố gắng nhiều hơn người khác?
Trên gương mặt nghiêm túc của Phương Cách xuất hiện thêm một sự nghi ngờ, hỏi.
- Bởi vì ta không thích đi đường vòng.
Viên Minh nhìn về phía vị sư huynh nghiêm túc này, trả lời.
- Hả?
Phương Cách càng không hiểu.
- Gặp phải một ngọn núi, ta càng thích vượt qua chứ không phải đi vòng qua.
Viên Minh cười giải thích.
- Rất tốt! Như thế, ngươi đã cách mục tiêu một nghìn búa rất gần rồi.
Phương Cách nghe vậy, trên mặt cũng thoáng mỉm cười.
Ban đêm.
Một mặt trăng treo trên bầu trời, ánh trăng trong trẻo như nước chiếu vào cửa sổ.
Viên Minh đang nhắm mắt ngồi khoanh chân ở trong phòng, trong lòng ôm lư hương, toàn thân được ánh sáng mông lung bao phủ, tu luyện "Minh Nguyệt Quyết". Hỏa Sàm Nhi thoải mái dựa vào bên chân hắn, hai mắt khép hờ, nửa mê nửa tỉnh.
Thần niệm của Viên Minh quan sát trong người, đã có thể thấy rõ cảnh tượng trong thức hải của mình. Tai họa ngầm do tu luyện Phi Mao Thuật mang đến trong đó cơ bản đã bị hắn áp chế chặt chẽ.
Sương mù màu đỏ tràn ngập ở bên trong thức hải dễ vỡ của hắn đều bị đuổi tới dải đất sát ngoài, không dám lại di chuyển vào nữa.
Ngón tya Viên Minh bấm pháp quyết, trong lòng thầm đọc pháp quyết của Minh Nguyệt Quyết, tinh thần bắt đầu tập trung, lực lượng không ngừng ngưng tụ.
Bỗng nhiên, hắn vừa có ý nghĩa, lực thần thức đã bắt đầu lao ra khỏi thức hải, di chuyển thăm dò theo kinh mạch trên người.
Hắn muốn thử hoàn thành quan sát tất cả kinh mạch bên trong.
Lúc lực thần thức lao ra, đầu tiên tách ra thành hai lực lượng, lần lượt tiến nhâm mạch và đốc mạch.
Đây là hai mạch âm dương lớn nhất trong các mạch trên thân người, thần niệm vừa vào, lại có thể nhìn thấy rõ ràng nhâm mạch từ trên trán xuống phía dưới, qua giữa chân mày, chóp mũi, cổ họng, trong lồng ngực, một đường đi thẳng xuống bụng.
Từng huyệt vị trong đó giống như từng trạm dịch trên đường, từng ngọn đèn được thắp sáng lên.
Thần niệm vào đốc mạch, một đường quan sát bên trong, dọc theo trung tích sau đầu một đường xuống phía dưới, giống như trên Trường Thành mười nghìn dặm có xây từng Phong Hỏa Đài, mỗi huyệt vị tương ứng được đốt lên ngọn lửa mạnh.
Khi hai thần niệm tách ra, Viên Minh chỉ cảm giác đầu óc mơ hồ đau đớn, nhưng còn trong khả năng có thể chịu được.
Nhưng từ sau khi hai dòng này tách ra, trên đầu có bảy kinh mạch là Túc Dương Minh Vị Kinh, Túc Thiếu Dương Đảm Kinh, Túc Thái Dương Bàng Quang Kinh, Thủ Dương Minh Đại Tràng Kinh, Thủ Thiếu Dương Tam Tiêu Kinh, Thủ Thái Dương Tiểu Tràng Kinh và Túc Quyết Âm Can Kinh.