Tuy hòn đảo bị sương mù dày đặc quấn quanh này có đầy nguy cơ ẩn giấu ở khắp nơi, nhưng cũng càng lộ ra sự thần bí của nó, nhất là thi thể của Hắc Mộc xuất hiện càng làm cho hắn có kích động muốn tìm kiếm tới cùng, đáng tiếc thực lực của hắn vẫn quá yếu, chỉ có chờ sau này có cơ hội lại nói.
Hắn đi dọc theo dòng suối lạnh giá quay về theo đường cũ, rất nhanh đã quay trở trước rừng tùng đen.
Viên Minh do dự một lát, cũng không định quay về theo đường cũ.
Dựa theo con đường lúc trước, hắn rất có khả năng gặp lại con quạ lớn màu đen và vượn vàng bốn mắt. Hắn không muốn có dây dưa không cần thiết gì với chúng, tránh được thì nên tránh. Viên Minh cẩn thận nhớ lại tình hình vào khi lên đảo, miễn cưỡng phán đoán ra rừng tùng đen này chắc hẳn nằm ở dải đất sát ngoài của hòn đảo, dọc theo hướng dòng suối lạnh giá đi ngược lại, chắc hẳn là cũng có thể đến sát phía ngoài của đảo.
Hắn đi theo phán đoán của mình, rừng tùng đen dần dần trở nên thưa thớt, tiếng nước chảy ào ào truyền đến, rất nhanh đã đi tới bên hồ.
Vẻ mặt Viên Minh thả lỏng, lập tức giải trừ Phi Mao Thuật, tìm một chỗ khô ráo để ngồi xuống, vừa vận chuyển Cửu Nguyên Quyết khôi phục pháp lực, vừa cân nhắc kế thoát thân.
Trên người hắn còn có sợi dây, muốn làm ra một cái bè gỗ nữa cũng không phải là chuyện khó, phiền phức là con thủy quái màu đen có thể phát ra công kích lôi điện kia. Hắn luôn cảm thấy con thủy quái kia còn đang loanh quanh ở gần hòn đảo, chờ đợi mình.
Vào lúc này, Viên Minh đột nhiên mở to mắt, nhìn về phía một gốc cây tùng bên cạnh.
Nhưng chỗ đó trống rỗng, không có gì cả.
- Không phải chứ? Rõ ràng mình vừa cảm giác được nơi đó có thứ gì đó...
Viên Minh thì thào tự nói, đột nhiên nghĩ đến một khả năng.
- Mèo bạc, là ngươi sao?
Hắn đứng dậy mở miệng.
Gần đó hoàn toàn yên tĩnh, không có bất kỳ tiếng đáp lại nào.
- Ta biết ngươi ở gần đây, có thể ra gặp mặt được không?
Viên Minh hắng giọng, giọng điệu thành khẩn nói.
Tuy không biết vì sao con mèo bạc kia trước sau xuất quỷ nhập thần đi theo mình, bây giờ chắc hẳn đã ở đây, mèo này có thần thông bất phàm, nếu có thể được nó giúp đỡ, hắn rời khỏi đây lại dễ dàng hơn rất nhiều.
Ngoại trừ tiếng dòng nước yên cả, vẫn không có tiếng động tĩnh nào khác.
Viên Minh cười gượng, biết con mèo bạc không muốn đáp lại, nên không tiếp tục gọi nữa, một lần nữa ngồi xuống, tiếp tục vận chuyển Cửu Nguyên Quyết khôi phục pháp lực.
Sau một lát, hắn đứng dậy và lấy Thanh Ngư Kiếm ra, chặt mấy gốc tùng đen, gọt cánh lá và buộc dây rừng, rất nhanh đã làm ra một bè gỗ mới.
Viên Minh không thả bè gỗ vào trong nước, mà thu vào túi trữ vật màu đen, sau đó để lư hương bay lên không trung, cố gắng hết sức lên tới trên không trung, sau đó bay về phía xa.
Tiếng gió thổi gào thép bên tai hắn, sương trắng cũng bị rẽ ra một đường. Chẳng bao lâu, hắn đã bay được khoảng bảy tám dặm.
Đến chỗ này, gương mặt Viên Minh trắng bệnh, chậm rãi hạ xuống dưới, dừng ở trên không trung cách mặt hồ vài thước.
Hắn lấy bè gỗ từ trong túi trữ vật màu đen ra, nhẹ nhàng đặt xuống mặt hồ nước, sau đó nhẹ nhàng hạ xuống, trong miệng thở dốc.
Bay xa như vậy, trong cơ thể Viên Minh đã không còn lại bao nhiêu pháp lực, cơ thể cũng kiệt sức, hận không thể ngả đầu ngủ thêm một lúc. Nhưng bây giờ còn không phải là lúc nghỉ ngơi.
Hắn cố lấy lại tinh thần, lấy ra một cây sào và cẩn thận chống đẩy bè gỗ lao nhanh về phía trước.
Đây là kế thoát thân mà Viên Minh càng suy nghĩ nhiều lần mới vạch ra được. Ban đầu sử dụng lư hương bay đến nơi xa nhất có thể, sau đó sẽ sử dụng bè gỗ chạy trốn.
Nếu là lúc trước, cách này không thể thực hiện được, túi trữ vật tam động chủ cho hắn căn bản không chứa nổi một bè gỗ. Nhưng sau khi hắn nhận được túi trữ vật của Hắc Mộc đại sư, lúc này mới có kế sách chạy trốn như vậy.
Cách này có nguy cơ rất lớn, nếu bị con thủy quái màu đen nhìn ra được, hắn gần như không có khả năng phản kháng, nhưng hắn đã không có cách nào khác, chỉ có thể mạo hiểm một lần.
Viên Minh nhanh chóng chống bè gỗ di chuyển, trong lòng bất an, thường xuyên chú ý tới động tĩnh xung quanh.
Thời gian dần trôi qua, con thủy quái màu đen trước sau không xuất hiện, trái tim đang căng thẳng của hắn cũng dần dần thả lỏng, đi tiếp về phía trước mười mấy dặm, xác nhận con thủy quái màu đen kia sẽ không xuất hiện, lúc này mới dừng bè gỗ lại, ngồi xuống khoanh chân khôi phục pháp lực.
Pháp lực vừa khôi phục, Viên Minh lập tức thu bè gỗ vào túi trữ vật, tiếp tục sử dụng lư hương bay lên không trung rời đi.
Hơn nửa ngày sau, bầu trời tối đen.
Ở nơi nào đó bên bờ Thiên Lô Hồ, một cái bè gỗ nhanh chóng lao đến, chậm rãi cặp bờ.
- Xem như đi ra được rồi.
Viên Minh tung người lên bờ, thở phào nhẹ nhõm.
Chuyến này tìm kiếm Bích Thủy Thạch này, ban đầu còn tưởng là một nhiệm vụ dễ dàng, không ngờ tự nhiên xảy ra nhiều chuyện như vậy.
Viên Minh lắc đầu, bước nhanh rời đi.
Trong hồ nước cách Viên Minh mười mấy trượng, một thứ màu đen tròn vo, lớn như cái cối xay, làn da trơn bóng, còn có hai con mắt màu xanh lục cực lớn, thoạt nhìn là đầu của một sinh vật trong nước nào đó, trong hồ nước xung quanh ẩn hiện mấy cái xúc tu màu đen đang cố gắng rẽ nước, nhanh chóng vào bờ.
Nếu Viên Minh ở đây, liếc mắt nhìn qua tất nhiên có thể nhận ra, nó chính là thủy quái màu đen truy sát hắn lúc trước.
Chỉ là trong mắt con thủy quái màu đen đã không có sự hung hăng, lộ ra cảm giác mờ mịt, hình như bị người ta điều khiển tâm trí.
Ở trên cái đầu màu đen có một con bóng dáng màu trắng bạc nhỏ bé đang ngồi, lại là con mèo bạc.
Thủy quái màu đen nhanh chóng bơi đến bên bờ, cơ thể mềm mại của con mèo bạc nhảy lên, lặng lẽ rơi xuống bên bờ. Đôi mắt có màu sắc lạ chói lòa trong bóng đêm, nhìn về phía Viên Minh rời đi.
Cơ thể của con thủy quái màu đen run lên, vẻ mờ mịt trong mắt đột nhiên biến mất. Nó hoảng sợ liếc nhìn con mèo bạc, sau đó lập tức lặn xuống nước, biến mất.