Tiên Giả

Chương 169: Xin giúp đỡ (1)

Chương Trước Chương Tiếp

Viên Minh thưởng thức linh thạch màu đỏ như lửa, khá tiếc nuối lắc đầu.

Bởi vì bên trong Linh thạch ẩn chứa linh lực khác nhau, đại khái có thể chia ra làm năm loại lớn Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ, linh thạch này rõ ràng là một viên linh thạch thuộc tính Hỏa. Mình tu luyện Cửu Nguyên Quyết là công pháp thuộc tính Mộc, không có cách nào thông qua thu nạp linh lực trong đó để trợ giúp tu luyện.

Viên Minh bỏ linh thạch về túi nhỏ màu đen, lấy ra quyển sách kia, hăng hái bừng bừng mở ra.

Quyển sách này được giấu vào túi nhỏ màu đen, chắc chắn không phải là quyển sách cổ tầm thường.

Trang sách không phải làm bằng giấy mà là một loại lụa trắng mềm mại, còn có thể giữ được lâu hơn trang giấy.

Hắn mở ra trang đầu tiên, đập vào mắt hắn là mấy chữ lớn “Bản Chép Tay Của Hắc Mộc.

- Hắc Mộc? Tên này rất quen... Chẳng lẽ là Hắc Mộc đại sư của Hỏa Luyện Đường mà Trần Uyển từng nhắc tới?

Viên Minh đột nhiên nhớ tới lời Trần Uyển đã nói với hắn, tạm dừng lật sách, tiếp tục tìm kiếm trên thi thể, rất nhanh đã ra một tấm minh bài từ trong vạt áo của hắn, trên đó viết hai chữ nhỏ "Hắc Mộc".

- Quả nhiên là Hắc Mộc đại sư.

Trong mắt Viên Minh vui mừng.

Hắc Mộc được gọi là thiên tài Luyện Khí Sư số một số hai của Bích La Động trong trăm năm qua, bản chép tay do hắn để lại tuyệt đối phải có giá trị không nhỏ.

Chỉ là không ngờ được, một người đại sư luyện khí trong truyền thuyết như thế lại chết ở đây không rõ không ràng.

Hắn đang muốn tiếp tục mở bản chép tay của Hắc Mộc ra, Hỏa Sàm Nhi đang chơi đùa ở trong phòng đột nhiên chạy vội qua, leo lên trên vai của Viên Minh và kêu loạn đầy vẻ cấp bách, kinh hoàng.

Viên Minh nhíu mày lại, lập tức thu hồi bản chép tay của Hắc Mộc, lòng bàn tay phát ra ánh sáng màu xanh, Thanh Ngư Kiếm lập tức xuất hiện, ánh mắt sắc bén nhìn lướt qua xung quanh.

Nhưng theo thời gian dần trôi qua, xung quanh vẫn không có gì khác thường hiện ra.

Viên Minh vẫn không dám thả lỏng, rón rén bước ra ngoài.

Trên đường đi tới, linh giác của Hỏa Sàm Nhi nhiều lần ứng nghiệm, thật sự rất nhạy bén, cách hai vách đá cũng có thể cảm ứng được khí tức của Hỏa Ngọc Tủy, tuyệt đối không thể bỏ qua.

Vào lúc hắn khó nhọc đi tới cửa của gian phòng đá, Hỏa Sàm Nhi đột nhiên lại thét lên chói tai, gần như cùng lúc, một bóng vàng từ trong nham thạch dưới chân hắn nhảy ra, một móng vuốt thật dài giống như tia chớp chộp lấy bắp chân của hắn.

Viên Minh không ngờ tới kẻ địch sẽ xuất hiện từ trong lòng đất, vội vàng tránh sang bên cạnh, theo phản xạ dùng Thanh Ngư Kiếm phản kích, chém về phía ngực của cái bóng vàng kia. Bóng vàng kia có thân pháp vô cùng kỳ lạ, nhẹ nhàng lắc người đã tránh thoát khỏi Thanh Ngư Kiếm chém xuống, cơ thể lao về phía vách đá bên cạnh, tiến vào trong mà không gặp phải cản trở gì, biến mất không còn thấy bóng dáng.

Viên Minh lảo đảo một cái, trên chân phải bị cào ra một lỗ, không ít máu chảy ra.

Vừa rồi, cho dù hắn cố gắng tránh né, vẫn bị móng vuốt của cái bóng vàng kia cào trúng, cũng may vết thương không sâu, không ảnh hưởng tới sự hành động.

- Có thể dễ dàng xuyên qua vách đá... Chẳng lẽ thứ vừa nãy là một con Địa Hành Yêu?

Trong lòng hắn thầm nghĩ.

Hắn đã xem qua ghi chép về Địa Hành Yêu trên sách, vốn có dị năng độn thổ, có thể tùy ý đi ngang qua đất đá, có thể nói là có thể công có thể thủ, ở trong hoàn cảnh bây giờ đặc biệt khó đối phó.

Có người nói, chỉ có ở sâu bên trong Thập Vạn Đại Sơn mới xuất hiện Địa Hành Yêu, làm sao khu vực Thiên Lô Hồ này có thể có được?

Viên Minh không chú ý tới xử lý vết thương, lập tức chạy ra ngoài.

Hỏa Sàm Nhi ngồi trên đầu vai của hắn, bất an nhìn xung quanh.

- Đúng vậy, sao mình lại quên mượn lực lượng của nó chứ!

Viên Minh đột nhiên xuất hiện một ý nghĩ, tay bấm pháp quyết Mộc Thứ Thuật.

Vào lúc này, Hỏa Sàm Nhi lại bắt đầu thét lên chói tai, mắt nhìn về phía sau.

Tay phải của Viên Minh bấm quyết lập tức điểm ra phía sau, đúng hướng Hỏa Sàm Nhi phán đoán.

Trên vách tường bên trái phía sau hiện ra từng tia sáng màu vàng, nửa người của con yêu vật bóng vàng kia thò ra.

Vào lúc này, vách đá dưới thân nó hiện ra ánh sáng màu xanh lục, một cái gai gỗ sắc nhọn đột nhiên xuất hiện, đâm vào bụng dưới của yêu vật bóng vàng.

Yêu vật bóng vàng này thuộc tính Thổ, Mộc khắc Thổ, Mộc Thứ Thuật dễ dàng phá vỡ phòng ngự trên cơ thể của nó, tạo ra một vết thương nặng.

Yêu vật này kêu lên thảm thiết, ánh sáng màu vàng bên ngoài thân tản đi hơn nửa, lộ ra chân thân.

Đây là một con quái vật đầu to thân nhỏ, toàn thân màu vàng đất, làn da vô cùng trơn nhẵn, bốn cái móng vuốt vừa nhỏ lại dài, trong vẻ xấu xí lộ ra vài phần buồn cười.

- Quả nhiên là Địa Hành Yêu!

Viên Minh nói nhỏ một tiếng, lại bấm quyết điểm ra.

Hai cái gai gỗ nhô lên, giao nhau đâm về phía cơ thể của Địa Hành Yêu.

Địa Hành Yêu co người lại, tránh thoát hai cái gai gỗ công kích tới, chìm vào trong vách đá biến mất.

Vẻ mặt Viên Minh lạnh lùng nghiêm nghị, không hề hưng phấn vì một đòn thuận lợi, tiếp tục chạy ra ngoài.

Căn cứ trong sách cổ ghi chép, Địa Hành Yêu thù dai, tuy vừa nãy mình dùng Mộc Thứ Thuật tổn thương nó, lại chưa chắc đã đánh vào chỗ hiểm. Yêu vật này có khả năng còn đang loanh quanh gần đây. Mình phải lập tức rời đi.

Đoạn đường tiếp theo, Địa Hành Yêu không tới nưa, Viên Minh rất nhanh đã đi tới bên ngoài, sắc mặt nhẹ nhõm.

Địa Hành Yêu có thể đi xuyên qua mặt đất. Càng là hoàn cảnh kín càng có lợi cho nó. Bây giờ, hắn đã đi tới bên ngoài trống trải. Phạm vi công kích của con yêu này giảm đi, đương nhiên không nguy hiểm như vậy nữa.

Hỏa Sàm Nhi chui vào trong lòng Viên Minh, ngửa đầu khẽ kêu vài tiếng, cơ thể luôn run rẩy, trên mặt kèm theo sự sợ hãi. "Xem nhóc nhà ngươi bị dọa kìa. Tuy nhiên cũng đúng, đầu tiên là con vượn vàng bốn mắt, sau đó là con quạ lớn màu đen, bây giờ lại xuất hiện một con Địa Hành Yêu, quả thật vẫn nên rời đi sớm thì tốt hơn!

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 54%👉

Thành viên bố cáo️🏆️