Viên Minh cẩn thận quan sát vách đá trước mắt, thỉnh thoảng giơ tay sờ hoặc gõ lên đó.
Sau khi hắn điều tra một lúc, rất nhanh đã phát hiện ra chỗ kỳ lạ, trên vách núi đá này có một chỗ khi gõ phát ra tiếng vọng rõ ràng, hình như bên trong rỗng.
- Chẳng lẽ có người giấu bảo vật gì ở chỗ này?
Trong đầu Viên Minh thoáng nghĩ, lật tay lấy ra Thanh Ngư Kiếm đâm vào chỗ đó .
Nghe "phụt" một tiếng, Thanh Ngư Kiếm dễ dàng đâm vào, cảm giác gần như không bị ngăn cản, bên trong đúng là rỗng, vách đá chỉ dày có ba tấc.
Viên Minh rút Thanh Ngư Kiếm ra, lại đâm liên tục vài cái, vách đá hoàn toàn vỡ nát, lộ ra một cửa hang nửa hình tròn cao năm thước, bên trong là một không gian giống như gian phòng đá vậy.
Hỏa Sàm Nhi vui vẻ kêu lên một tiếng, nhảy vào trong.
Viên Minh lo lắng bên trong có cạm bẫy, sẽ làm Hỏa Sàm Nhi bị thương, vội vàng đuổi theo vào trong đó.
Bên trong cửa hang đúng là một gian phòng đá rộng chừng bảy tám trượng, thoạt nhìn là nơi ở của một người, giường đá, bàn đá, ghế băng đá, mọi thứ đều không thiếu, chỗ sát tường còn có một giá sách, bày mười mấy quyển sách da màu xanh lục.
Trên mấy thứ này phủ đầy bụi bặm dày, rõ ràng đã rất lâu không có ai ở.
Viên Minh kiểm tra mọi nơi, không phát hiện ra cơ quan nguy hiểm nào mới yên tâm, đi tới bên cạnh giá sách và lấy xuống một quyển sách đầu tiên bên phải, trên bìa viết ba chữ lớn "Kỳ Thạch Lục", góc phải phía dưới bìa còn có hai chữ nhỏ "quyển một".
Hắn lật sơ qua, nội dung bên trong giống như tên sách, giới thiệu các loại khoáng thạch, mỗi loại khoáng thạch đều được ghi chép đặc biệt tỉ mỉ, hơn xa khoách thạch trên một vài sách cổ trong Quy Tàng Các.
Bởi vì làm việc ở trong Hỏa Phường, Viên Minh tự cho rằng mình đã tương đối quen thuộc với các loại khoáng thạch, nhưng nội dung trên sách còn tỉ mỉ hơn hắn biết, rất nhiều nội dung, hắn còn mới nghe lần đầu.
Hắn cầm quyển khác khác qua, tất cả đều là "Kỳ Thạch Lục", từ quyển một đến quyển mười sáu, vơ vét mấy nghìn loại khoáng thạch đủ tính chất trên thế gian, nơi sản xuất, công dụng vân vân, cực kỳ chu đáo, tường tận, quả thật chính là một bộ bách khoa toàn thư về khoáng thạch trong thiên hạ.
So với nó, quyển "Bách Thảo Tập" cùng với "Luyện Khí Cơ Yếu" ở Hỏa Phường mà hắn nhận được trước đây thật sự thô sơ khiến người ta đỏ mặt.
- Tốt, quá tốt rồi.
Viên Minh nắm chặt quyển sách trong tay.
Hắn mới vào giới tu tiên, đang cần loại sách cổ này làm phong phú kiến thức của mình.
Chỉ là mười mấy quyển "Kỳ Thạch Lục" này có quá nhiều nội dung, hắn nhất thời không xem hết được, lập tức thu hết tất cả sách vào trong túi trữ vật.
- Cũng không biết trước kia là ai từng ở đây? Không ngờ còn giấu một bộ sách cổ khoáng thạch như thế.
Viên Minh nhìn xung quanh, cảm thấy tò mò về người từng ở lại trong này.
Xem xét tình hình ở đây, đối phương đã rời đi lâu ngày, cũng không biết là tạm thời rời đi hay hoàn toàn bỏ phế nơi này, nói chung không mang đi những sách cổ quý giá này, ngược lại lợi cho mình.
Vào lúc này, từ bên cạnh truyền đến tiếng "vù vù" "vù vù", còn kèm theo tiếng kêu gấp gáp của Hỏa Sàm Nhi.
Viên Minh nhìn sang, lại thấy Hỏa Sàm Nhi đang ghé mặt trên một vách đá ở nơi sâu nhất trong gian phòng, hết cào lại gãi chỗ đó.
- Ơ, ở đây cũng rỗng à?
Hắn đi tới và gõ một cái lên vách đá, quả nhiên có tiếng vọng truyền đến.
Chỉ là lần này tiếng vọng rất khẽ , rõ ràng vách đá trước mắt khá dày, không thể dễ phá như trước.
- Xem ra đây là một căn phòng tối, nói như vậy, cửa của căn phòng tối đều được mở bằng cơ quan.
Hắn tìm kiếm ở gần đó, rất nhanh đã phát hiện ra một hòn đá không mấy bắt mắt nhô ra ở góc của vách đá không xa.
Viên Minh nắm lấy hòn đá lớn này và di chuyển xung quanh, chỉ nghe "rắc" một tiếng, hòn đá tự nhiên quay nửa vòng.
Vách đá chậm rãi di chuyển sang bên cạnh, lộ ra một lối đi tối đen.
Trên mặt Hỏa Sàm Nhi lộ ra vẻ hưng phấn, lập tức lao vào, nhưng bị Viên Minh từ phía sau bắt lại.
- Nơi này kỳ lạ, không thể sơ suất.
Hắn chậm rãi nói, một bàn tay khác lấy ra tấm da vượn trắng khoác lên người, sau khi hóa thành hình thái của con vượn trắng, lúc này mới cẩn thận bước vào trong đó.
Độ cao của lối đi có hạn, hắn phải hơi cúi đầu mới có khả năng đi qua. Hắn đi rất cẩn thận cả đoạn đường, hồi lâu mới đến điểm cuối.
Ở đây cũng là một gian phòng đá, kích thước cũng không khác lắm, chỉ khác với bên ngoài là ở đây có đặt một lò rèn, lửa bên trong tất nhiên đã tắt từ lâu.
Lò rèn này còn lớn hơn trong Hỏa Phường rất nhiều, phía trên khắc rất nhiều hoa văn thần bí, hình như không phải là lò rèn đúc bình thường.
Bên cạnh lò lửa còn có đe sắt, búa rèn, kệ để đồ vân vân, rõ ràng là một phòng luyện khí hoàn thiện.
Hỏa Sàm Nhi không ngừng nhìn kệ để đồ và kêu lên. Trên kệ có đặt bốn năm khối ngọc thạch màu đỏ, thoạt nhìn bề ngoài rất giống với Hỏa Phác Ngọc, tản ra dao động linh lực thuộc tính Hỏa sóng cực kỳ kinh người, Hỏa Phác Ngọc còn xa mới có thể bằng được.
Viên Minh cũng cẩn thận tra xét cảnh vật xung quanh một lúc, xác nhận không có nguy hiểm mới đi tới, cầm lấy một khối thạch màu đỏ ngọc.
- Ngọc thạch này... Chẳng lẽ là Hỏa Ngọc Tủy!
Trong mắt hắn đầy vui mừng.
Hỏa Phác Ngọc là do khoáng thạch dưới lòng đất dung hợp với lực lượng Viêm Hỏa trong nham thạch núi lửa sinh ra. Nếu ở trong hoàn cảnh thích hợp, sức lửa dư thừa, Hỏa Phác Ngọc có thể tiếp tục thu nạp linh lực Hỏa để tiến hóa, hơn trăm năm sau lại có khả năng chuyển hóa thành một loại khoáng thạch hoàn toàn mới, Hỏa Ngọc Tủy.
Hỏa Sàm Nhi phát ra tiếng chít chít chói tai, mắt nhìn chằm chằm vào Hỏa Ngọc Tủy và chảy nước bọt.