Quạ lớn màu đen nhìn về phía con vượn vàng bốn mắt phát ra một tiếng quạ kêu, sóng âm màu đen lại phun mạnh ra, nhấn chìm cơ thể của con vượn vàng.
Động tác của con vượn vàng bốn mắt thoáng cứng đờ, con quạ lớn màu đen nhân cơ hội rời khỏi chiến trường, xoay người đuổi theo Viên Minh.
Viên Minh cảm nhận được con quạ lớn màu đen đuổi tới, trong lòng khiếp sợ, vội vàng tăng tốc độ nhanh hơn, cũng sử dụng cách đối phó với con vượn vàng lúc trước, không ngừng thay đổi phương hướng, dựa vào cây tùng cao lớn để ngăn cản con quạ lớn truy kích.
Nhưng con quạ lớn màu đen có thể bay, cây cối ngăn cản có hạn, khoảng cách giữa hai bên vẫn không ngừng thu nhỏ lại.
Trong lúc Viên Minh âm thầm kêu khổ, phạm vi tầm nhìn phía trước đột nhiên trở nên rộng rãi.
Hắn chạy một hơi vào rừng tùng đen, một dòng suối rộng mấy trượng đã chặn đường đi của hắn.
Nước suối hiện ra màu tro, từ khoảng cách thật xa cũng cảm giác được có hơi lạnh truyền tới, rõ ràng không phải là nước suối bình thường.
Tiếng xé gió nhanh chóng tới gần, Viên Minh chợt cắn răng, phóng người nhảy vào trong dòng suối và biến mất.
Con quạ lớn lao nhanh như tia chớp, nhìn về phía chỗ Viên Minh nhảy vào trong nước và phát ra một tiếng quạ kêu.
Mảng lớn sóng âm màu đen đánh vào trong nước, mặt nước cũng dâng lên từng vòng chấn động li ti, một hồi lâu mới dần dần tản đi.
Quạ lớn màu đen bay quay trên khoảng không, trên hai trảo điên cuồng phun ra ánh sáng màu đen, đang chờ Viên Minh nổi lên mặt nước, sẽ cho hắn một đòn trí mạng.
Nhưng nó chờ tới chờ đi, Viên Minh hoàn toàn không có dấu hiệu ngoi đầu lên, hình như hoàn toàn biến mất vậy.
Quạ lớn màu đen lại tiếp tục xoay quanh ở trong không trung một lát, cuối cùng vỗ cánh bay đi.
Trên mặt nước suối cách đó mười mấy trượng nhẹ nhàng chấn động, xuất hiện đầu một con cóc màu đen. Đó chính là Viên Minh đã đổi tấm da vượn trắng thành tấm da của con cóc màu đen, nóng lòng không chờ được nhảy lên bờ, toàn thân không ngừng run rẩy.
Nước của dòng suối nhỏ này lạnh lẽo khác thường, ẩn chứa một loại âm khí kỳ lạ, vì vậy da thú cóc đen cũng không có cách nào che chắn, không ít âm khí đã xâm nhập vào cơ thể hắn.
Viên Minh giải trừ biến thân cóc, lộ ra bản thể.
Lúc này, gương mặt hắn trắng bệch, trên hai tay, hai chân chỗ còn hiện ra từng mảng xanh đen, đây là hiện tượng âm khí tập kích.
Hắn ngồi xuống khoanh chân, vận chuyển Cửu Nguyên Quyết, pháp lực từ đan điền tuôn ra khắp toàn thân, cố gắng xua tan âm khí trong cơ thể.
Nhưng Cửu Nguyên Quyết là công pháp thuộc tính Mộc, có thể nhanh chóng khôi phục pháp lực và thể lực, nhưng loại bỏ âm khí không phải là sở trưởng của nó, bất kể hắn vận chuyển thế nào, cũng chỉ xua tan được một ít âm khí thôi.
Viên Minh sốt ruột, đột nhiên nhớ tới một vật, tay vuốt qua túi trữ vật, một thứ đỏ ngầu xuất hiện ở trong tay hắn. Đó chính là cái sừng cong nhận được từ trong Tháp Lý Hỏa Sơn.
Hắn cầm cái sừng cong, vận dụng pháp lực rót vào trong đó.
Ánh sáng màu đỏ trên cái sừng cong đỏ ngầu lập tức tăng mạnh, bao phủ lấy cơ thể lại, một lực lượng nóng rực tràn vào cơ thể hắn.
Sau khi nhận được cái sừng cong này, Viên Minh đã từng tìm hiểu lai lịch của nó, đáng tiếc không tìm được bất kỳ manh mối nào.
Loại bảo vật này để đó không dùng quá lãng phí, hắn nghiên cứu cẩn thận cái sừng cong này, phát hiện vật ấy chẳng những có thể hấp thu hơi nóng của lửa, còn có thể kích phát ra sức nóng.
Lực lượng nóng rực vừa xông trong cơ thể của Viên Minh, âm khí lập tức nhanh chóng tan rã, rất nhanh đã hoàn toàn tiêu tan, cơ thể hắn đang run rẩy dần dần dừng lại, sắc mặt cũng trở lại bình thường.
Trong lòng hắn mừng thầm, ngắm nhìn cái sừng rồi cất nó đi.
- May là âm khí bị ép ra ngoài, nếu lưu lại ở bên trong thân thể thì phiền toái. Nước suối này là nước gì vậy? Không ngờ ẩn chứa âm khí lợi hại như vậy.
Viên Minh đứng dậy nhìn suối nước, sau đó lại nhìn xung quanh.
Hòn đảo này chẳng những có linh khí nồng đậm, còn có hung thú kỳ lạ như con vượn vàng bốn mắt, quạ lớn màu đen thường lui tới, bây giờ lại xuất hiện một dòng suối âm khí, càng lúc càng thần bí.
Lúc này, Viên Minh trái lại không căng thẳng, chợt nảy ra ý định tra xét nơi đây, nên đi dọc theo dòng suối về phía trước.
Hắn chưa đi được bao xa, Hỏa Sàm Nhi trong túi linh thú lại hưng phấn bắt đầu hét lên chói tai.
Viên Minh hơi trầm ngâm một lát, vẫn thả Hỏa Sàm Nhi ra.
Mà lúc Hỏa Sàm Nhi lập tức muốn chạy về phía trước, đã bị Viên Minh kéo lại.
- Hỏa Sàm Nhi, khắp nơi trên hòn đảo này đầy nguy cơ, chúng ta cần phải hành sự thận trọng, đừng chạy loạn khắp nơi, nếu gặp phải hung thú lợi hại, ta cũng không bảo vệ được ngươi đâu, ngươi nghe có hiểu không?
Viên Minh trầm giọng căn dặn.
Hỏa Sàm Nhi liên tục gật đầu.
Lúc này, Viên Minh mới thả nó ra, Hỏa Sàm Nhi lập tức chạy về phía trước.
Hắn vội vàng đuổi theo, một người một thú nhanh chóng đi tới khoảng một dặm, một ngọn núi chỉ cao có mấy chục trượng đã xuất hiện ở phía trước.
Hỏa Sàm Nhi đi tới trước vách núi, ngẩng đầu nhìn lên, vẫn không nhúc nhích, chỉ thấy không ít sợi dây leo quấn ở trên vách đá, còn có mấy tảng đá lớn dựa nghiêng vào nơi này.
Sau một lúc lâu, nó nhảy đến trên một tảng đá lớn, bắt đầu cào vào một chỗ trên vách núi này, hình như muốn phá vỡ nơi đây.
- Ngươi muốn nói, chỗ vách đá này có gì kỳ lạ à?
Viên Minh đi tới.
Hỏa Sàm Nhi liên tục gật đầu, trong miệng phát ra tiếng kêu gấp gáp, hình như đang thúc giục Viên Minh mau giúp một tay.