Tiên Giả

Chương 163: Đuổi theo không dừng (1)

Chương Trước Chương Tiếp

Viên Minh vừa chống sào điều khiển đoạn gỗ dưới chân nhanh chóng lao về phía trước, còn thỉnh thoảng quay đầu nhìn xung quanh, may mà bóng đen giống như xúc tu kia không lại xuất hiện nữa.

Nhưng hắn không dám thả lỏng, tiếp tục nhanh chóng chống sào, đồng thời phát động Khu Vật Thuật giúp đỡ, rất nhanh đã hoàn toàn rời khỏi khu vực xuất hiện tình cảnh khác thường. Trong lúc vô tình, hắn lại đi tới gần trung tâm Thiên Lô Hồ mà trước đây Hỏa Sàm Nhi muốn đi.

Trong sương mù phía trước mơ hồ có thể thấy được một bóng đen, thoạt nhìn giống như một hòn đảo. Viên Minh thấy vậy, hơi nghi ngờ nhìn về phía Hỏa Sàm Nhi đang nằm trên vai mình.

Lúc này, Hỏa Sàm Nhi không còn vẻ hưng phấn như trước nữa, căng thẳng nhìn xung quanh, vòng xoáy và xúc tu màu đen lúc trước đã khiến nó bị khiếp sợ không nhỏ.

Viên Minh giơ trấn an Hỏa Sàm Nhi, suy nghĩ một lát, vẫn quyết định đi tới chỗ bóng đen phía trước xem thử.

Nếu là hòn đảo, hắn có thể tạm dừng lại để làm một bè gỗ khác.

- Chít chít...

Hỏa Sàm Nhi đột nhiên nhìn về phía sau, phát ra tiếng kêu chói tai, cơ thể không ngừng run rẩy.

Viên Minh theo tiếng kêu nhìn lại, con ngươi chợt co lại.

Chỉ thấy một bóng đen to dài ở dưới dưới đang nhanh chóng đuổi theo, nhìn dường như là bản thể của xúc tu màu đen vừa nãy.

- Vật quỷ này còn đuổi tới!

Vẻ mặt Viên Minh chợt nặng nề, bấm quyết giơ ngón tay điểm ra.

Thanh Ngư Kiếm từ bên trong túi trữ vật lóe lên, hóa thành một bóng kiếm màu xanh tiến vào trong hồ nước, trực tiếp lao thẳng về phía bóng đen kia.

Bóng đen kia hình như đã phát giác, nhanh chóng lướt ngang sang bên cạnh với tốc độ nhanh ngoài sức tưởng tượng.

Nhưng Thanh Ngư Kiếm cũng đột nhiên chuyển hướng, tốc độ bám theo còn nhanh hơn vài phần, ánh kiếm trong suốt lướt nhanh trong nước.

Bóng đen lại muốn tránh né nhưng đã muộn rồi, bị Thanh Ngư Kiếm rạch ra một vết thương dài mấy thước, máu chen chúc chảy ra, nhuộm đỏ cả vùng nước gần đó.

Trong hồ nước vang lên một tiếng gầm giận dữ và chói tai, giống như con cú đêm rên rỉ, nghe thê lương đến cực điểm, khiến người ta sởn tóc gáy.

Ầm!

Từ trong nước bắn ra một xúc tu màu đen càng to hơn, lao thẳng đến chỗ Viên Minh, phía trên cũng có ánh điện màu xanh quấn quanh, nhìn như muốn đập Viên Minh thành bánh thịt.

Viên Minh lại khá bình tĩnh, tung người nhảy lên, lấy ra lư hương, dùng một tay bám lấy nó, treo người giữa không trung.

Xúc tu màu đen quấn lấy thân cây kia, dễ dàng ép nó thành mảnh vỡ.

Viên Minh nhướng mày. Xúc tu màu đen kia không chỉ mang theo lực lôi điện, lực lượng cũng cực mạnh, nếu bị nó quấn lấy ở trong nước, chính là cục diện chắc chắn phải chết.

Tay hắn bấm pháp quyết chỉ, Thanh Ngư Kiếm rẽ nước quay về, rơi vào trong tay hắn.

Thân kiếm bị tia điện đánh trúng nhưng không để lại vết tích, hắn trực tiếp thu vào túi trữ vật, ngay sau đó phát động lư hương, bay về phía bóng đen trước mặt.

Quái vật màu đen trong hồ nước có thực lực mạnh mẽ, hình như chỉ có thể hoạt động trong nước, không thể làm gì được kẻ địch trong không trung, chỉ có thể ở trong nước không ngừng bám theo.

Tốc độ bay của lư hương khá nhanh, chẳng bao lâu đã đến chỗ bóng đen kia.

Giống như Viên Minh suy đoán trước đó, chỗ này là một hòn đảo, trên đảo bị sương trắng dày đặc bao phủ, tầm nhìn cực ngắn, trong phạm vi mắt thường có thể nhìn được, khắp nơi đầy cây cối tươi tốt.

Liếc mắt nhìn bóng đen trong nước gần bờ, Viên Minh không dám dừng lại, tiếp tục đi nhanh về phía sâu trong hòn đảo, biến mất ở sau bóng cây.

Lúc này, bóng đen mới phát ra một tiếng gầm giận dữ và không cam lòng, xoay người lặn xuống đáy nước, biến mất.

Không bao lâu, một bóng người lóe lên trên ngọn cây lớn. Bóng dáng Viên Minh hiện ra, nhìn thấy bóng đen bên bờ hoàn toàn biến mất ở phía xa, gương mặt căng thẳng của hắn mới thả lỏng, nhảy từ trên cây lớn xuống, bước chân thoáng lảo đảo.

Bay trong một khắc này khiến pháp lực của hắn bị tiêu hao quá nửa.

- Xem ra vẫn không thể tùy tiện sử dụng biện pháp này" Viên Minh thầm nói một tiếng, thu hồi lư hương, tra xét hoàn cảnh xung quanh.

Trên mặt hắn lộ vẻ kinh ngạc, không ngờ linh khí thiên địa trên đảo này dồi dào một cách lạ thường, gần như không kém hơn ở sơn động Bích La Động.

Hắn từng nghe Trần Uyển nói qua, cả sơn môn Bích La Động được xây ở trên một linh mạch, cộng thêm một số bố trí đặc biệt mới có khả năng hình thành hoàn cảnh linh khí như vậy, lẽ nào dưới hòn đảo này cũng có một linh mạch sao?

Hỏa Sàm Nhi không tâm trạng phức tạp như Viên Minh, không có bóng đen trong nước uy hiếp, nó hoạt bát trở lại, hưng phấn nhìn xung quanh vài lần, nhân lúc Viên Minh không để ý đã nhảy ra ngoài.

- Trở về!

Viên Minh nhanh tay nhanh mắt, tóm lấy gáy của Hỏa Điêu, kéo nó trở về, hơn nữa mặc kệ Hỏa Sàm Nhi hét lên chói tai kháng nghị, trực tiếp nhét nó vào trong túi linh thú.

Hắn đã không phải là Phi Mao thú nô lúc trước, thời gian này ở trong Bích La Động, hắn đã hiểu biết nhiều hơn về tình hình trong giới tu tiên. Hòn đảo này có linh khí dồi dào như vậy, nhất định là kỳ lạ, cần phải cẩn thận.

Viên Minh cẩn thận dò xét trong khu vực gần đó một lúc, xác nhận không có nguy hiểm gì, lúc này mới ngồi khoanh chân bên cái cây lớn, vận chuyển Cửu Nguyên Quyết.

Đảo này có linh khí dồi dào, cây cỏ rậm rạp, linh lực thuộc tính mộc đặc biệt dư thừa, chỉ một lát sau, hắn đã hoàn toàn khôi phục lại pháp lực.

Viên Minh đứng dậy, nhìn về phía trong đảo, im lặng không nói gì.

Sau một lát, hắn lấy ra tấm da vượn trắng, quấn ở bên thắt lưng giống như trước đây, một tay nắm chặt thanh Thanh Ngư Kiếm, bắt đầu đi dạo ở trong đảo.

Ngoại trừ tiếng sóng trong hồ nước thỉnh thoảng vọng tới, tất cả đều rất yên tĩnh, thậm chí không có cả tiếng chim hót.

Viên Minh bước đi đặc biệt thận trọng, cố gắng không phát ra tiếng động, rất nhanh đã đi được hơn trăm trượng, cây cỏ phía trước càng thêm tươi tốt, đã cao hơn cả hắn, cộng thêm sương mù ảnh hưởng, hắn không thể nhìn thấy được gì ngoài ba bốn trượng, ai cũng không biết bên trong có con hung thú nào ẩn nấp hay không.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 54%👉

Thành viên bố cáo️🏆️