Bận rộn cả buổi sáng, hắn chỉ tìm được bảy tám cái Bích Thủy Thạch.
Điều này thật ra không sao, vốn chỉ thuận tiện làm thôi, ngược lại trong lúc tìm kiếm, hắn đã tiến sâu vào trong Thiên Lô Hồ.
Hồ này có diện tích lớn được kinh người, sâu dưới đáy hồ thỉnh thoảng bốc lên hơi nước, cộng thêm ngày hôm nay không có mặt trời, lúc này hắn không phân biệt được phương hướng nữa.
- Hỏa Sàm Nhi, mọi người đều nói linh thú cảm giác phương hướng nhạy bén hơn con người, ngươi có thể phân biệt rõ phương hướng không?
Viên Minh nhìn về phía Hỏa Điêu.
Hỏa Sàm Nhi cũng không còn hoạt bát như lúc đầu, nằm ở trên vai hắn và yếu ớt kêu lên một tiếng, trạng thái tinh thần thật sự mệt mỏi.
- Chẳng lẽ nhóc này không thể ở lâu trong nơi đầy hơi nước như vậy?
Viên Minh lại thử giao tiếp nhưng không nhận được câu trả lời.
Hắn lấy ra một viên Hỏa Phác Ngọc đưa cho Hỏa Sàm Nhi, nó liếc nhìn lại quay đi.
- Chẳng lẽ bị bệnh?
Viên Minh bất giác hơi căng thẳng.
Nếu Hỏa Sàm Nhi xảy ra vấn đề gì, có lẽ hắn không có cách nào cho tam động chủ một câu trả lời thỏa đáng.
Hắn chỉ thoáng trầm ngâm một lát, sau đó thu Hỏa Sàm Nhi vào trong túi linh thú.
Trước kia, Hỏa Sàm Nhi bị bắt vào túi linh thú đều sẽ la hét, không ngờ lần này hoàn toàn không có phản ứng, nằm yên tĩnh ở trong túi, sau một hồi lâu vẫn không có động tác nào khác.
Viên Minh vội vàng chống bè gỗ di chuyển, lựa chọn một hướng nhanh chóng đi tới, cố gắng rời khỏi nơi này.
Mặt nước và cỏ lau xung quanh nhanh chóng lùi về phía sau, đảo mắt đã qua gần nửa canh giờ, vẫn hoàn toàn không có dấu hiệu tới gần bờ. Trái lại, hơi nước trên mặt hồ càng thêm dày đặc, chỉ có thể nhìn được bảy tám trượng.
- Có vẻ như mình đi nhầm hướng rồi.
Viên Minh dừng bè gỗ, đang muốn quay đầu lại.
- Chít chít chít chít...
Hỏa Sàm Nhi ở trong túi linh thú đột nhiên kêu lên, nhảy nhót ở bên trong có vẻ muốn ra, hoàn toàn không còn dáng vẻ mệt mỏi trước đó.
Viên Minh thấy vậy, tất nhiên vừa mừng vừa sợ, vỗ một cái vào túi linh thú để thả Hỏa Sàm Nhi ra.
Hỏa Sàm Nhi chỉ vài ba bước đã chạy đến đầu bè gõ, đứng thẳng người nhìn về phía trước, kêu loạn chít chít một trận.
- Ngươi muốn đi tới phía trước à?
Viên Minh sửng sốt, hỏi với vẻ không chắc chắn lắm.
Hỏa Sàm Nhi quay đầu, nhìn về phía hắn và liên tục gật đầu.
Viên Minh nhìn về phía trước, trong lòng hơi do dự.
Đi lên phía trước chắc hẳn là bước vào khu vực trung tâm của Thiên Lô Hồ, hơi nước sẽ chỉ càng nhiều hơn, Hỏa Sàm Nhi đi vào trong đó, sợ rằng chỉ có hại chứ không có lợi, nhưng nó đòi qua với thái độ khác thường như vậy, chẳng lẽ chỗ đó có gì đặc biệt?
Viên Minh lặng lẽ nhớ những ghi chép liên quan tới thói quen của linh thú mà mình từng xem ở Quy Tàng Các, cân nhắc một lúc lâu vẫn quyết định tin tưởng vào phán đoán của Hỏa Sàm Nhi, tiếp tục đẩy bè gỗ đi về phía trước.
Hỏa Sàm Nhi là linh thú thông linh có huyết mạch khá tinh thuần, sẽ không lấy tính mạng của mình ra đùa.
Cho dù gặp phải nguy hiểm gì, mình đại khái có thể bỏ vật nhỏ này vào trong túi linh thú, thi triển Phi Mao Thuật hóa thân thành cóc vứt bè chạy trốn.
Theo bè gỗ không ngừng tiến về phía trước, sương mù tràn ngập xung quanh càng lúc càng dày, tầm mắt chỉ có thể nhìn được khoảng bốn năm trượng.
Đột nhiên mặt nước nổi sóng, không ngừng vỗ thẳng vào bè gỗ, phát ra tiếng "ào ào".
Viên Minh thấy vậy, lập tức dừng bè gỗ lại, không gió lại nổi sóng, nhất định là có nguyên nhân.
Vào lúc này, mặt nước dưới bè gỗ đột nhiên bắt đầu nổi sóng lớn, hình thành vòng xoáy với kích thước chừng vài trượng, phát ra lực xé mạnh mẽ.
Bè gỗ lập tức bị hút vào, quay tròn, dây buộc ở phía trên bị đứt, bè gỗ vốn không mấy chắc chắn lập tức tách rời ra.
Sức mặt Viên Minh trở nên nặng nề, nắm lấy Hỏa Sàm Nhi đặt lên trên vai, tung người nhảy lên.
Cánh tay hắn hiện ra ánh sáng màu xanh, lư hương thần bí hiện ra, lơ lửng ở trên không trung.
Viên Minh dùng một tay nắm lấy lư hương, một tay khác cầm cái sào, cả người cứ lơ lửng ở giữa không trung như thế.
Lư hương đặc biệt nhạy bén với Khu Vật Thuật, thoáng phát động là có thể lơ lửng lên trên. Lúc trước hắn luyện tập đã đột ngột xuất hiện suy nghĩ kỳ lạ, lợi dụng vật ấy bay lên không trung.
Nửa tháng này, Viên Minh nhiều lần luyện tập, đã có thể nắm giữ kỹ năng này thành thạo, chỉ là pháp lực của hắn không đủ thâm hậu, lư hương cũng không phải là pháp khí bay thật sự, không có cách nào bay trên không trung quá lâu.
Vào lúc này, mặt nước bên dưới "vù vù" một tiếng, xuất hiện một thứ lớn màu đen giống như xúc tu, phía trên lóe ra từng ánh điện màu xanh lam, đánh vào trên bè gỗ vốn đã rời ra.
Thân cây vốn vẫn tính là lớn vang lên tiếng gãy, bay ra bốn phương tám hướng.
Viên Minh thấy vậy, trong lòng ớn lạnh, sau đó đuổi theo một đoạn gỗ đang bay ra ngoài, nhẹ nhàng hạ xuống phía trên đó và đứng vững, nhanh chóng đẩy sào đi về phía trước.
Chỉ có một khúc gỗ, hắn chống sào đẩy đi thật nhanh, chẳng bao lâu đã cách xa vòng xoáy cực lớn kia.