Tiên Giả

Chương 160: Điều khiển kiếm (2)

Chương Trước Chương Tiếp

- Nhóc nhà ngươi đừng lộn xộn, tự mình tìm vài chuyện làm đi. Nếu còn quấy rối sẽ bị nhịn đói bữa tiếp đấy.

Viên Minh dùng một tay ném Hỏa Điêu ra ngoài, bất chợt cầm lư hương đưa tới trước mắt cẩn thận kiểm tra một lượt.

Từ phản ứng lần đầu thi triển Khu Vật Thuật, hắn đã tin chắc lư hương này ít nhất là pháp khí cấp bảo vật, điều này làm hắn khá hưng phấn.

Viên Minh suy nghĩ một lát, lại thi triển Khu Vật Thuật điều khiển lư hương bay lên, cũng thử tăng thêm pháp lực rót vào, xem có thể kích phát ra thần thông gì không

Nhưng sau khi thử vài lần, trước sau không thu hoạch được gì, cái lư hương này lại giống như một tảng đá cứng, không phát hiện ra bất kỳ uy năng nào khác.

- Có phải tại ta chưa luyện hóa nó không?

Viên Minh suy nghĩ một lát, lại quyết định dùng khẩu quyết luyện hóa do tam động chủ dạy hắn, để luyện hóa lư hương này.

Trong ngày nắm giữ khẩu quyết luyện hóa, hắn đã nếm thử luyện hóa Thanh Ngư Kiếm, kết quả phát hiện đây chỉ là món bán pháp khí, căn bản không có đủ điều kiện luyện hóa, chỉ đành phải thôi.

Nói làm là làm, tay Viên Minh lập tức nâng lư hương lên, trong miệng lẩm bẩm đọc khẩu quyết luyện vật, thử luyện bảo.

Trong chớp mắt tiếp theo, từ trong đó phát tán ra một lực bài xích mãnh liệt, từng tầng phù văn cấm chế màu vàng hiện lên, Viên Minh còn chưa kịp nhìn thấy rõ, đã bị ánh sáng màu vàng hất văng ra.

Hắn từ vị trí đang đứng bay ra, đập vào một gốc cây cách đó bảy tám trượng mới ngừng lại được.

Hỏa Điêu nằm ở trên cây nhìn thấy cảnh tượng này, trực tiếp đờ ra, căn bản không rõ có chuyện gì xảy ra.

- Ôi, lực cấm chế thật mạnh mẽ...

Viên Minh vừa xoa ngực vừa than thở.

Tuy không thể luyện hóa lư hương, Viên Minh lại có chút vui mừng.

Từ trong từng tầng phù văn cấm chế, hắn không khó nhìn ra, lư hương này nhất định là món pháp khí hiếm có, thậm chí có thể là bảo bối trong truyền thuyết kia.

Nghĩ tới điểm này, hắn không lại không biết tự lượng sức thử luyện hóa nữa, mà tiếp tục luyện tập Khu Vật Thuật.

...

Trong nháy mắt, hơn nửa tháng lại qua.

Ở nơi nào đó trong Thập Vạn Đại Sơn, một con hung thú báo đốm cao chừng nửa người đang đi ở trong rừng, nó vừa cảnh giác chăm chú động tĩnh xung quanh, vừa tìm kiếm con mồi lấp đầy bụng.

Phía trước rừng cây vang lên một tiếng "Ầm", một con thú nhỏ toàn thân màu đỏ giống như hồ ly vui vẻ chạy nhanh tới.

Trong mắt con hung thú báo đốm lộ ra sự mừng rỡ, lập tức nhào tới, rừng cây trong phạm vi mấy trượng phát ra tiếng "ào ào", gió bay loạn.

Trên mặt con thú nhỏ đỏ như lửa kia lộ vẻ khiếp sợ, há miệng phun ra một ngọn lửa màu đỏ về phía hung thú báo đốm, nhưng uy lực của ngọn lửa màu đỏ quá yếu, còn chưa tới gần con báo đốm đã bị cuồng phong xé nát.

Móng vuốt sắc bén, cứng như thép của con báo đốm đã xuất hiện ở trên đỉnh đầu của con thú nhỏ, đập mạnh xuống.

Vào lúc này, một thanh trường kiếm màu xanh từ trong rừng rậm phía trước bắn ra với thế sét đánh không kịp bưng tai, đâm về phía ngực của con báo đốm.

Con báo đốm gầm lên một tiếng, bốn chân đạp mạnh xuống đất, thân hình cao lớn lướt ngang sang bên, tránh được một đòn của thanh trường kiếm màu xanh này.

Nhưng thanh trường kiếm màu xanh này đột nhiên đổi hướng, tiếp tục đâm về phía con báo đốm, giống như có một bàn tay vô hình cầm lấy thân kiếm.

Chỉ nghe "phụt" một tiếng vang lên, trường kiếm màu xanh đâm vào ngực của báo đốm, cắm tới tận chuôi kiếm.

Con báo đốm phát ra một tiếng gầm thê lương, ngã sang một bên, giãy dụ một lát rồi bất động.

Trong rừng cây phía trước vang lên tiếng xào xạc, bóng dáng Viên Minh bước ra.

- Ta đã sớm nói với nhóc nhà ngươi rồi, ở đây rất nguy hiểm, chạy loạn khắp nơi mà xảy ra chuyện, ta sẽ không gánh vác nổi trách nhiệm đâu.

Hắn nhấc con thú nhỏ đỏ như lửa lên, gõ một cái vào đầu của nó.

Con thú nhỏ đỏ như lửa cúi đầu ủ rũ, ra vẻ nhận sai.

- Đừng lại làm ra bộ dạng này nữa! Ngươi còn không nghe lời, ta sẽ nhốt ngươi vào trong túi!

Viên Minh thấy tình cảnh như vậy, đúng là vừa bực mình vừa buồn cười, trợn mắt với nó xong, lại đặt nó lên trên vai của mình.

Sau khi tiếp xúc sâu hơn với Hỏa Sàm Nhi, hắn cuối cùng đã hiểu rõ tại sao Lặc Cống lại nói Hỏa Điêu luôn gây ầm ĩ, tuy con vật nhỏ này nhát gan nhưng rất tò mò với mọi vật, căn bản không chịu ngồi yên, vừa không cẩn thận sẽ chui loạn khắp nơi, làm người ta đau đầu.

Trong tông môn không có nhiều chỗ để đi, mỗi nơi cũng có không ít các quy định cứng nhắc, Viên Minh ở lâu cảm thấy không được thoải mái, hôm nay dứt khoát dẫn theo Hỏa Sàm Nhi đi tới Thập Vạn Đại Sơn, tới nơi trước đây hắn làm Phi Mao thú nô từng sinh sống một thời gian để giải sầu.

Viên Minh khẽ xoa nhóc con lông xù trên vai, sau đó bấm pháp quyết Khu Vật Thuật chỉ vào trong không trung.

Chỉ nghe "vèo" một tiếng.

Thanh Ngư Kiếm đang cắm trên ngực của con báo đốm bay ngược lại, lơ lửng ở trước người hắn, nhẹ nhàng rung lên.

Viên Minh thấy vậy, trên mặt lộ vẻ hài lòng.

Trong khoảng thời gian này, hắn không ngừng luyện tập, thông qua Khu Vật Thuật điều khiển Thanh Ngư Kiếm càng thêm thành thạo, không chỉ ở mức độ vững vàng và phương diện chính xác cũng có bước tiến nhảy vọt, khoảng cách phát động từ ba trượng lúc trước, hiện nay đã tăng lên tới bảy, tám trượng. Theo hắn tu luyện càng sâu, trên phương diện này chắc hẳn còn có thể tăng thêm.

Đáng tiếc, dù sao Thanh Ngư Kiếm chỉ là một món bán pháp khí, vẫn có sự khác biệt với pháp khí thật sự, cộng thêm tu vi và pháp lực của hắn chưa đủ, điều khiển đơn giản đi thẳng về thẳng không có vấn đề gì, một khi muốn làm động tác phức tạp gì lại không được.

Vừa nghĩ tới điều này, hắn càng nóng lòng muốn có được một món pháp khí thật sự.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 47%👉
Combo Full lượt đọc giảm 54%👉

Thành viên bố cáo️🏆️