- Bình tâm tĩnh trí, ý giữ đan điền, lấy tâm dẫn thần, lấy pháp đuổi vật, tâm thần tương hợp, hồn ngưng một chỗ, tâm hướng chỗ nào, khí đi chỗ đó.
Viên Minh nhắm hai mắt, vừa vận dụng pháp lực rút về phía hòn đá trong tay, vừa thầm đọc khẩu quyết.
Sau một lát, hắn chỉ cảm thấy lòng bàn tay hơi nóng lên, trên tảng đá bao phủ một lớp ánh sáng màu xanh mờ nhạt, mặt ngoài mơ hồ có điểm sáng rất nhỏ chuyển động.
- Lên!
Viên Minh đột nhiên mở mắt, trong miệng quát một tiếng đơn giản.
Pháp lực trong cơ thể hắn cũng bất giác tăng lên, theo lòng bàn tay tràn vào trong hòn đá. Nhưng chỉ thấy ánh sáng màu xanh trên hòn đá trong tay hắn bất chợt tăng mạnh sau đó thu lại, không có động tĩnh gì.
Ánh mắt Viên Minh trở nên nghiêm nghị, cũng không nản chí. Dù sao bất kỳ thuật pháp nào cũng không thể thành công trong một lần.
Hắn lại nhắm mắt, thử vận chuyển pháp lực vài lần, nhưng đều không có tiến triển gì.
- Tại sao chứ... Chẳng lẽ bởi vì pháp lực rót vào không đủ? Có câu tâm thần tương hợp, là tâm thần của ta không đủ tập trung à? Hay ta hiểu chỗ nào còn chưa đúng...
Viên Minh âm thầm suy nghĩ.
Nghĩ như vậy, hắn lại ngồi im điều tức một lát mới thử lại.
Ở bên cạnh Hỏa Sàm Nhi không hiểu gì, thấy hòn đá trong tay hắn thỉnh thoảng phát ra ánh sáng màu xanh, không nhịn được tiến tới, thò móng chạm một cái, thấy không có nguy hiểm gì lại càng to gan hơn, tiến lên gảy.
Viên Minh thử một lúc, kết quả vẫn thất bại.
- Có lẽ giống như trong sách ghi chép, loại vật không đủ linh tính sẽ khó có thể liên kết, không có cách nào kết hợp, thật sự không dễ khống chế.
Hắn than khẽ một tiếng, tiện tay ném hòn đá đi, ngược lại làm Hỏa Sàm Nhi đang chơi vui vẻ nhất thời nhảy lên.
Viên Minh cẩn thận suy nghĩ một lát, giơ tay lướt qua túi trữ vật ở bên thắt lưng, trước người lập tức lóe lên ánh sáng màu bạc, Thanh Ngư Kiếm bất chợt hiện ra, rơi xuống trước người hắn.
Hắn giơ một tay nắm chặt Thanh Ngư Kiếm, một tay khác nhẹ nhàng vuốt ve thân kiếm vài cái, đồng thời phát động pháp lực bên trong đan điền rót vào trong kiếm, phía ngoài trường kiếm lập tức có một lớp ánh sáng màu xanh mơ hồ di chuyển, kèm theo chút linh động.
Khi pháp lực tản đi, ánh sáng màu xanh trên thân kiếm không còn, lại không khác gì trường kiếm bằng đồng thau bình thường.
- Nếu muốn bàn về vật có linh tính, trong tay ta cũng chỉ có một thanh bán pháp khí này được tính là tương đối có tư cách.
Viên Minh thì thào tự nói một tiếng.
Hai mắt hắn lập tức khép hờ, hai tay nâng trường kiếm, tâm thần tập trung về phía trên thân kiếm.
- Lấy tâm dẫn thần, lấy pháp đuổi vật, tâm thần tương hợp, hồn ngưng một chỗ...
Hắn vừa vận dụng pháp lực rót về phía trên Thanh Ngư Kiếm, trong đầu vừa thầm đọc khẩu quyết.
Rất nhanh, trên Thanh Ngư Kiếm lại phát ra ánh sáng màu xanh, theo pháp lực không ngừng rót vào, nó cũng lộ ra chút khí tức sắc bén.
Trong đầu Viên Minh vừa thoáng suy nghĩ, lần này thậm chí không mở miệng phát ra tiếng.
Lúc này, Hỏa Sàm Nhi đang cẩn thận tới gần, thò móng muốn gảy Thanh Ngư Kiếm.
Nhưng ngay khi nó tới gần, trong nháy mắt, một cảnh tượng kỳ lạ đã xuất hiện, Thanh Ngư Kiếm bỗng nhiên bắn ra khỏi lòng bàn tay của Viên Minh, lơ lửng trên không trung cách lòng ba tay mấy tấc, lắc trái lắc phải, nhìn như sẽ lập tức rơi xuống.
Hỏa Sàm Nhi lập tức giật mình, bất chợt nhảy lên trên một cái cây bên cạnh.
- Lên rồi...
Viên Minh vừa vui mừng lại phân tâm, Thanh Ngư Kiếm lập tức lắc lư mạnh vài cái, thân kiếm lập tức rơi xuống đất, cắm vào nửa đoạn.
Nhưng cho dù là vậy, trong lòng Viên Minh vẫn vô cùng mừng rỡ, hắn lập tức rút trường kiếm lên, lại thử lại.
Phát động Thanh Ngư Kiếm hoàn toàn khác với phát động hòn đá, thuận lợi hơn hắn tưởng nhiều. Nhưng sau khi thử vài lần, hắn lại phát hiện ra một vài vấn đề.
Tuy Thanh Ngư Kiếm có thể bay lên giống như mong muốn của hắn, nhưng mỗi lần đều chậm hơn hắn nghĩ, luôn cảm giác có chút không thông suốt, cảm giác phản ứng có chút... chậm chạp.
- Đi cho ta!
Viên Minh khép ngón tay chỉ về phía trước, quát khẽ một tiếng.
Thanh Ngư Kiếm lập tức lảo đảo lao thẳng về phía trước, nhưng còn chưa bay tới ba trượng, liên kết pháp lực giữa hai bên bị cắt đứt.
Thanh Ngư Kiếm lập tức "keng" một tiếng, rơi thẳng xuống đất.
- Mặc dù không dễ khống chế, nhưng cách thức thi triển chắc hẳn là vậy, chăm chỉ luyện tập có lẽ có thể biểu hiện tốt hơn. Xem ra Khu Vật Thuật này sử dụng ở trên bán pháp khí vẫn thuận tiện hơn vật không hề có linh tính. Đúng rồi, ta còn có cái này...
Viên Minh âm thầm suy nghĩ, trong đầu chợt xuất hiện một ý nghĩ.
Hắn đứng dậy tìm kiếm xung quanh, phát hiện mọi nơi không có dấu vết của con người, trong đầu thoáng suy nghĩ, gọi lư hương màu xanh từ trên cánh tay ra.
Sau đó, Viên Minh rót pháp lực vào lư hương, lại thi triển Khu Vật Thuật.
Lần này, hắn vừa nghĩ, thậm chí chưa kịp phát ra mệnh lệnh, lư hương đã thong thả bay lên, lơ lửng ở trước người của Viên Minh.
Viên Minh thấy thế thì vui mừng, trong đầu lập tức thoáng suy nghĩ, một tay phất lên, lư hương lại lảo đảo lượn vòng qua, bay về phía xa.
Khác với Thanh Ngư Kiếm chỉ có thể bay xa ba trượng, lư hương bay ra gần mười trượng xa, liên hệ giữa nó và Viên Minh mới sắp bị cắt đứt.
Viên Minh vội vàng đứng lên và chạy tới, nhặt lư hương về trong ánh mắt tò mò của Hỏa Điêu.