Viên Minh mở mắt ra nhìn, thấy đồ trên bàn đã rơi xuống đầy đất, Hỏa Sàm Nhi đang nằm trên mặt đất đùa bỡn với một chén trà.
Hắn rơi vào đường cùng, chỉ có thể từ bỏ tu luyện, lấy "Minh Nguyệt Quyết" ra xem.
Thật ra hắn đã ghi nhớ hết nội dung công pháp, nhưng cho tới nay, tốc độ tu luyện thật sự chậm tới mức khó có thể tiếp nhận được, có lẽ thỉnh thoảng lật sách xem, có thể có cảm ngộ mới.
Ban đêm, ánh trăng chiếu qua cửa sổ vào trong phòng, Viên Minh lập tức đứng dậy, đi về phía dưới ánh trăng.
Hỏa Sàm Nhi chơi đùa cả một buổi chiều cũng hơi mệt, thấy thế cho rằng Viên Minh sắp đi ra ngoài, lập tức bò dậy và đi theo, kết quả lại nhìn thấy Viên Minh ngồi trên mặt đất.
Nó lập tức có cảm giác bị lừa gạt, tức giận leo lên trên vai của Viên Minh và lại bắt đầu chơi đùa.
Viên Minh đã quen dần, không để ý tới nó, lập tức giơ một tay chỉ lên trời, một tay chỉ xuống đất, bấm pháp quyết, bắt đầu tu luyện Minh Nguyệt Quyết.
Ánh trăng sáng tỏ bao phủ ở trên người hắn, tản ra quầng hào quang mông lung.
Hỏa Sàm Nhi vốn đang nóng nảy bỗng nhiên sửng sốt, giống như bị trói chặt. Nhưng ngay sau đó, nó bất giác cảm thấy thư thái, từ trên vai Viên Minh tuột xuống, nằm yên tĩnh ở trên đùi của hắn.
Ngoài cửa sổ, trên cây tùng già, bóng dáng con mèo bạc ẩn trong bóng tối, trong đôi mắt với màu sắc lạ mơ hồ có ánh sáng lưu chuyển.
Hỏa Sàm Nhi vừa im lặng nằm xuống đất, nhắm mắt còn chưa hưởng thụ được bao lâu, cơ thể bỗng nhiên bay lên cao, giống như bị một lực lượng không nhìn thấy nâng lên, ném ngang sang một bên.
Nó bị quăng ngã thì giật mình, bỗng nhiên đứng dậy, duỗi cổ nhìn xung quanh kiểm tra một vòng, nhưng không phát hiện có gì khác thường, chỉ có thể lắc đầu lại bò lên trên đùi Viên Minh.
Nhưng nó vừa mới nằm xuống, cơ thể lại bay lên và lướt ngang, ngã xuống đất.
Hỏa Sàm Nhi hơi sốt ruột, tìm vòng quanh Viên Minh một vòng, vẫn không hiểu có chuyện gì xảy ra, chỉ có thể trừng mắt nhìn về phía Viên Minh.
Hai mắt Viên Minh khép hờ, vẻ mặt tự nhiên, cũng không bất kỳ sự khác thường nào.
Hỏa Sàm Nhi lắc đầu, lại bò lên trên đùi Viên Minh, lần này nó không nhắm mắt, mở to hai mắt dò xét xung quanh, muốn tìm xem là người nào đang giở trò.
Kết quả trong chớp mắt tiếp theo, nó lại trơ mắt nhìn mình bay lên không trung và ngã xuống đất.
Trong đôi mắt nhỏ của Hỏa Sàm Nhi đầy khủng hoảng, nó có miệng nhưng không thể nói, bằng không lúc này chỉ sợ đã kêu lên "kỳ lạ".
Viên Minh cũng bị động tĩnh này làm cho giật mình tỉnh lại, dừng tu luyện.
Hắn nhíu mày, trầm ngâm một lát mới thử hỏi hỏi:
- Là ngươi ở gần đây à?
Những ngày qua, hắn thật ra mơ hồ cảm ứng được con mèo bạc kia hình như đang ở gần hắn, nhưng vẫn không thật sự hiện thân ở trước mặt hắn.
Đợi rất lâu, thấy không có ai đáp lại, Viên Minh còn nói thêm:
- Ta có một chuyện muốn hỏi ý kiến ngươi, ngươi có thể ra gặp mặt không?
Xung quanh yên tĩnh, chỉ có tiếng côn trùng ngoài cửa sổ truyền đến.
Viên Minh thấy tình hình như vậy, trong lòng biết con mèo bạc thần bí kia sẽ không xuất hiện, chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu, tiếp tục nhắm mắt tu luyện.
Hỏa Điêu nhìn quanh mấy lần, lại cẩn thận đi tới bên cạnh Viên Minh. Lần này, nó thật ra không bò lên trên chân của hắn nữa, mà thành thật nằm sát bên cạnh hắn, cũng không dám nhắm mắt đi ngủ.
Lần này, nó chờ rất lâu, không hề có lực lượng vô hình nào giày vò nó nữa, nó mới dần dần rủ mí mắt, chậm rãi thiếp đi.
...
Thời gian thoáng cái cuối cùng đã qua cuối tháng.
Sáng sớm ngày hôm sau, Viên Minh đi tới Hỏa Phường, con Hỏa Điêu vẫn đang nằm trên vai.
Nửa tháng này, Viên Minh không giống như lời tam động chủ nói, hắn vẫn tới Hỏa Phường mỗi ngày, chỉ là không đi làm công tác lọc nguyên liệu nữa, mà tự mình nhóm một lò lửa, tiếp tục luyện phôi.
Cho tới bây giờ, hắn vẫn không đạt được mục tiêu liên tục vung búa nghìn lần, nhưng đã có thể liên tục vung búa bốn trăm lần.
Chẳng biết tại sao, tâm tính hiếu động của Hỏa Sàm Nhi hình như thu lại không ít, cả ngày đi theo bên cạnh Viên Minh như hình với bóng. Ban đầu, các sư huynh, sư tỷ khác còn kinh ngạc, về sau nhìn quen không trách, bây giờ càng tập mãi thành thói quen.
Sau khi Phương Cách nhìn thấy Viên Minh, không tiếp tục quan sát từ phía xa như mọi ngày mà đi thẳng tới bên cạnh hắn.
- Giá trị cống hiến ban đầucủa ngươi và công pháp căn bản đã được phát tới. Ngươi đưa lệnh bài cho ta.
Phương Cách nói thẳng vào vấn đề.
Viên Minh vui mừng, lập tức tháo lệnh bài xuống và đưa qua.
Sau khi Phương Cách nhận lấy, rất nhanh đã trả lại, lại lấy ra một mảnh xương màu trắng trơn nhẵn, đưa cho hắn.
Mảnh xương màu trắng ôn hòa thông suốt, nhìn có phần giống với ngọc thạch. Nhưng Viên Minh có thể nhìn thấy trên đó có chữ nhỏ. Hắn quan sát phù văn màu đen được khắc trên đó vài lần, hỏi:
- Sư huynh, đây là cái gì?
- Cái này gọi là cốt giản, bên trong ghi chép Bích La Công công pháp căn bản của chúng ta. Có nó, sau này ngươi đừng tu luyện Huyết Khí Pháp nữa. Công pháp đó không tốt lắm, cái này tốt hơn.
Phương Cách biết xuất thân của Viên Minh, có lòng tốt chỉ điểm.
- Cái này dùng thế nào?
Trong lòng Viên Minh thoáng động, sờ lên mảnh xương màu trắng vài cái, hỏi.
- Áp cốt giản sát giữa chân mày, sử dụng thần niệm cảm nhận, lại có thể nhìn thấy được nội dung công pháp bên trong.
Phương Cách nói.
Viên Minh khẽ gật đầu, lập tức muốn cầm mảnh xương áp lên trán.
- Ôi, ngươi đừng làm ở chỗ này, trở về chỗ ở của ngươi, sau khi tĩnh tâm ngưng thần lại cố gắng cân nhắc.
Phương Cách vội vàng ngăn hắn lại!
- Vì sao phải làm vậy?
Viên Minh nghi ngờ nói.
Chỉ là xem một công pháp mà thôi, không cần tắm rửa, ngồi tĩnh tọa điều tức chứ?