- Ta đọc một lần, ngươi không nhớ được không sao, ta có thể đọc một lần nữa, ngươi lắng nghe là được.
Tam động chủ mở miệng nói.
- Không cần, tam động chủ, ta nhớ kỹ khẩu quyết rồi, chỉ là tư chất của ta không tốt, có khả năng cần phải thử thêm mấy lần mới được.
Viên Minh chắp tay nhìn tam động chủ trả lời.
Tam động chủ có chút kinh ngạc, nhưng thấy Viên Minh nói vậy, cũng không nói gì nữa, chỉ khẽ gật đầu ra hiệu hắn có thể bắt đầu thử.
Quả nhiên, Viên Minh nhớ khẩu quyết không sai, nhưng trên phương diện thao tác cụ thể lại xảy ra vấn đề.
Khi hắn vận chuyển khẩu quyết, lấy pháp lực bao trùm túi trữ vật, một tầng phù văn màu đỏ hình thành vòng tròn pháp trận lập tức hiện ra, phía trên truyền ra một lực lượng bài xích, ép pháp lực của hắn trở lại.
Viên Minh nhíu mày, tăng cường lực lượng vận chuyển, pháp lực của bản thân bắt đầu xâm nhập vào vòng tròn pháp trận, dần dần hòa vào đó.
Nhưng một lát sau, pháp lực của hắn lại gián đoạn, bị ép ra ngoài.
- Cấm chế của túi trữ vật là căn bản nhất, tập trung tinh thần tĩnh tâm, chăm chú khống chế pháp lực, thử vận chuyển khẩu quyết lại.
Tam động chủ nhắc nhở.
Viên Minh khẽ gật đầu, tĩnh tâm điều tức một lát, sau đó tiếp tục thử lại.
Hắn thử bảy tám lần, cuối cùng mới thành công luyện hóa túi trữ vật.
- Ngươi vừa rồi xem như đã luyện hóa túi trữ vật, bây giờ chỉ cần phóng ra pháp lực, đồng thời nhẹ nhàng tiếp xúc với túi trữ vật, trong lòng nghĩ mình muốn lấy đồ ra là được.
Tam động chủ còn nói thêm.
Viên Minh nghe vậy, lập tức thử.
Lần này ngược lại vô cùng thuận lợi, bàn tay lướt qua, trong lòng bàn tay lại xuất hiện thêm một viên tinh thạch màu đỏ thẫm gần như trong suốt.
- Trình tự thả trở lại cũng tương tự, phóng ra pháp lực, đồng thời nhẹ nhàng tiếp xúc với đồ muốn trả về, lại lấy tâm niệm trợ giúp là được.
Tam động chủ thỏa mãn gật đầu, nói.
Viên Minh lập tức làm theo, Hỏa Tinh Thạch trong tay lập tức lóe lên và biến mất.
Lần đầu tiên tiếp xúc với túi trữ vật, Viên Minh không nhịn được muốn thử thêm vài lần, chờ đến khi hoàn toàn quen thuộc, mới dừng lại.
- Ta cũng cho ngươi dùng tạm túi linh thú, không phải lúc vạn bất đắc dĩ, cố gắng đừng thu Hỏa Sàm Nhi vào. Thật ra, nó vẫn thích ở bên ngoài hơn.
Tam động chủ suy nghĩ một lát, lại lấy ra một túi vải màu đỏ, ném qua cho Viên Minh.
Viên Minh vội vàng nhận lấy.
- Cách dùng túi linh thú không khác gì túi trữ vật. Tuy nhiên ngươi phải nhớ kỹ, túi trữ vật chỉ có thể bỏ đồ vật, túi linh thú lại chỉ có thể bỏ linh thú, không thể lẫn lộn.
Tam động chủ dặn dò.
- Ta nhớ kỹ rồi.
Viên Minh gật đầu nói.
- Trần Uyển, ngày mai ngươi đi tới Hỏa Phường báo cho Phương Cách một tiếng. Sau này Viên Minh có thể không cần lại tới Hỏa Phường làm nhiệm vụ hằng ngày nữa. Trong một tháng này, ngươi cố gắng chăm sóc Hỏa Sàm Nhi thật tốt là được rồi.
Tam động chủ phân phó nói.
- Đệ tử tuân mệnh.
Trần Uyển lập tức đáp.
Viên Minh vốn muốn nói không cần phải làm như vậy, nhưng biết tam động chủ làm vậy là sợ hắn chăm sóc Hỏa Sàm Nhi không tốt mới cho đặc quyền, lại không nói nữa.
Sau khi ra khỏi viện của tam động chủ, ánh mắt Trần Uyển nhìn về phía Viên Minh dần dần thay đổi. Rõ ràng tất cả biểu hiện của Viên Minh trong hành trình tới thăm hỏi lần này đều khiến nàng thầm hô không thể tưởng tượng nổi.
Kết hợp với các loại từng trải ly kỳ từ một Phi Mao thú nô trở thành đệ tử ký danh, khiến nàng không dám khinh thường người thiếu niên trước mắt này nữa.
- Không ngờ ngươi thật sự có thể thành công.
Trần Uyển không nhịn được xúc động nói một câu.
- May mắn thôi, có đôi khi may mắn cũng là một loại thực lực.
Viên Minh ôm Hỏa Sàm Nhi trong lòng, cười hì hì nói.
- Xem ngươi đắc ý kia! Ngươi chăm sóc Hỏa Sàm Nhi cẩn thận, sẽ có lợi ích rất lớn cho ngươi sau này, tuyệt đối đừng làm hỏng chuyện đấy.
Trần Uyển lườm Viên Minh một cái xem thường, tức giận nhắc nhở.
Viên Minh nghe vậy, liếc nhìn nàng và gật đầu cười, lời nhắc nhở của đối phương làm hắn cảm thấy ấm áp.
Sau khi hai người chia tay, Viên Minh đi một mình trở về, giơ tay vỗ một cái vào túi trữ vật, lại thu các loại Thanh Ngư Kiếm và da thú của mình vào trong đó.
- Thứ này dùng tốt thật. Tới bao giờ ta mới có thể có túi trữ vật của mình chứ?
Viên Minh người không thân nhẹ, không khỏi tán thưởng.
Trở lại nơi ở, Viên Minh vừa đẩy cửa ra, Hỏa Điêu đã "vèo" một cái, chui vào trong phòng.
Nó vô cùng tò mò về hoàn cảnh mới này, sau khi nhảy lên nhảy xuống, lăn qua lăn lại trong phòng một lúc, nó lại nhảy lên giường của Viên Minh, đầu rúc vào trong chăn của hắn.
Viên Minh thấy thế, mỉm cười, không để ý tới nó.
Sau khi đóng kỹ cửa phòng, hắn đi tới bên giường và ngồi khoanh chân, Hỏa Điêu rất nhanh đã chui ra, lại leo lên trên vai hắn.
- Ta phải bắt đầu tu luyện, ngươi đừng quấy rối đấy.
Viên Minh không quan tâm nó nghe có hiểu hay không, dặn dò.
Hỏa Sàm Nhi đâu quan tâm, vẫn làm theo ý mình, nhảy lên nhảy xuống ở trên người hắn.
Mãi đến Viên Minh giơ túi linh thú trong tay lên cao, vật nhỏ kia mới từ trên người hắn nhảy xuống bàn.
Viên Minh thấy thế, tạm thời không quản nó, bắt đầu ngồi tĩnh tọa tu luyện Cửu Nguyên Quyết.