- Được.
Viên Minh sảng khoái đáp ứng.
Có kinh nghiệm vài lần trước, hắn tin tưởng mình muốn làm được điều này cũng không quá khó.
Dù nói thế nào đi nữa, Hỏa Sàm Nhi cũng từng ăn Hỏa Phác Ngọc của hắn, có câu lấy đồ của người thì mềm tay, ăn đồ của người thì mềm miệng, chắc Hỏa Sàm Nhi không thể không cho hắn chút thể diện đó.
Trần Uyển đứng ở bên cạnh thấy vậy lại âm thầm lắc đầu.
Hỏa Sàm Nhi này tính tình rất cổ quái, cho dù là đại sư huynh đi theo bên cạnh sư tôn lâu nhất, mỗi lần đều lấy Hỏa Phác Ngọc và Viêm Tinh Thạch dụ dỗ, nó đều thờ ơ, càng chưa nói tới Viên Minh là người xa lạ này.
Chỉ thấy tam động chủ vỗ một cái vào túi linh thú màu đỏ treo bên thắt lưng, trên đó có ánh sáng lóe lên, một cái bóng đỏ như lửa nhảy vụt lên, bị nàng dùng một tay tóm lấy gáy, xách lên giữa không trung.
Hỏa Sàm Nhi vừa được thả ra, bốn chân lập tức điên cuồng giãy đạp, cố trút ra sự bất mãn vì bị nhốt trong túi linh thú.
Sau khi giãy dụa như vậy một lúc lâu, thấy không có cách nào thoát khỏi tay của tam động chủ, lúc này mới giống như gà trống thua trận, cúi đầu, bốn chân buông thõng xuống, không giãy dụa nữa.
Lúc này, tam động chủ nhìn về phía Viên Minh ra hiệu, bảo hắn gọi Hỏa Sàm Nhi.
Viên Minh khẽ gật đầu, gọi nhỏ một tiếng:
- Hỏa Sàm Nhi.
Hỏa Điêu vốn còn đang ủ rủ, nghe được tiếng gọi thì lập tức giãy giụa, xoay cổ nhìn về phía Viên Minh.
- Thật sự có phản ứng à?
Trần Uyển nhìn thấy cảnh tượng này, không khỏi kinh ngạc.
Bình thường nàng cũng đã thử gọi Hỏa Sàm Nhi, nhưng tối đa chỉ có thể thu hoạch được một cái lườm, rất ít khi có thể nhận được nó đáp lại.
Viên Minh khẽ cười, nhìn về phía Hỏa Sàm Nhi vẫy tay.
Tam động chủ cũng đúng lúc thả bàn tay ra.
Hỏa Điêu đột nhiên nhận được tự do, trong nháy mắt rơi xuống đất đã lao ra ngoài, trực tiếp vượt qua tường trúc lao đi mất hút.
Ba người ở bên cạnh bàn đá ngơ ngác nhìn nhau, cảnh tượng nhất thời có phần yên tĩnh.
- Quả nhiên là thế...
Suy đoán của Trần Uyển lúc trước được xác định, trong lòng thầm nghĩ.
Trong mắt tam động chủ cũng hiện lên sự thất vọng, mở miệng nói:
- Xem ra lần thử này của ngươi thất bại, ta...
Nàng còn chưa nói hết lời, một bóng đỏ như lửa đã từ tường ngoài nhảy vào, trong nháy mắt rơi xuống đất, nó lại bám theo ống quần của Viên Minh leo lên giống như một làn khói, nhảy lên trên bả vai của hắn.
Hỏa Điêu quay lại, bàn chân giống như đạp trên than nóng, không ngừng nhảy tới nhảy lui ở trên lưng và vai của Viên Minh, một khắc cũng không dừng, nhưng đầu vẫn cọ vào trên gương mặt hắn, dáng vẻ vô cùng thân thiết.
Trần Uyển nhìn thấy cảnh này, miệng khẽ mở ra, đứng ngây người ở đó.
- Lần trước ta cho rằng chỉ là ngoài ý muốn, không ngờ được nó thật sự trời sinh có cảm giác thân thiết với ngươi.
Tam động chủ cũng cảm thấy bất ngờ.
Viên Minh giơ bàn tay ra, Hỏa Sàm Nhi lập tức bò lên bàn tay của hắn, ngồi trong lòng bàn tay của Viên Minh.
- Hỏa Sàm Nhi, trở về đây.
Tam động chủ chưa từng thấy nó ngoan ngoãn như vậy, làm chủ nhân, nàng không khỏi sinh ra lòng hiếu thắng.
Khiến cho người ta mở rộng tầm mắt là Hỏa Sàm Nhi xoay đầu nhìn nàng và Viên Minh, sau đó ánh mắt lại nhìn túi linh thú bên thắt lưng của tam động chủ, không ngờ không quay về.
Lần này, ngay cả tam động chủ cũng không bình tĩnh được nữa.
Nàng nhất thời chuyển động cổ tay, trong lòng bàn tay xuất hiện thêm một lệnh bài màu vàng sậm, sau khi suy nghĩ một lát lại cất vào.
Sau đó, nàng lại lướt tay qua một túi vải màu trắng nhỏ nhắn khác được treo bên thắt lưng, trong lòng bàn tay lập tức xuất hiện thêm một viên tinh thạch màu sắc đỏ ngầu gần như trong suốt.
Nhìn thấy tinh thạch này, ánh mắt Hỏa Sàm Nhi nhất thời sáng lên, "vù" một tiếng, từ trên tay Viên Minh nhảy lên, lao về phía tinh thạch kia.
Nhưng, trong nháy mắt nó bay tới, lại bị người ta nắm lấy gáy xách lên.
Tinh thạch màu đỏ mê người trước mắt lóe lên rồi biến mất.
Hỏa Sàm Nhi lập tức bất mãn kêu ầm lên, bốn chân giãy giụa không ngừng.
Tam động chủ giơ tay ném nó ra ngoài.
Viên Minh giơ tay bắt lấy, ôm Hỏa Sàm Nhi vào trong lòng.
- Trong một tháng rưỡi tiếp theo, ta phải bế quan chế luyện pháp khí. Ta giao Hỏa Sàm Nhi lại cho ngươi chiếu cố, chờ sau khi đến kỳ hạn, sẽ kết toán phần thưởng của nhiệm vụ.
Tam động chủ nói.
- Được.
Viên Minh vui mừng, để Hỏa Sàm Nhi lên trên đầu vai, lập tức ôm quyền.
Lúc này, chỉ thấy tam động chủ tháo cái túi vải màu trắng bên thắt lưng xuống, giơ tay đưa qua cho Viên Minh.
Trần Uyển nhìn thấy tình hình như vậy, không khỏi nhíu mày, rõ ràng có phần kinh ngạc.
- Tam động chủ, đây là?
Viên Minh nhận lấy, kinh ngạc và nghi ngờ hỏi.
- Ở trong này có ít Hỏa Tinh Thạch và Hỏa Phác Ngọc, mỗi ngày cho Hỏa Sàm Nhi ăn một viên, ừ... tối đa hai viên.
Tam động chủ chỉ thoáng trầm ngâm một lát rồi nói.
Viên Minh khẽ gật đầu, cố gắng kéo miệng túi để mở ra xem.
Sau khi lôi kéo, hắn phát hiện chẳng biết tại sao lại không thể mở được miệng túi này ra.
Tam động chủ thấy vậy, nói:
- Đây là túi trữ vật, không thể sử dụng man lực mở ra. Ta dạy cho ngươi một khẩu quyết luyện vật, ngươi thử luyện hóa xem.
Viên Minh không rõ vì sao không thể dùng man lực mở túi trữ vật ra, nhưng cũng chỉ khẽ gật đầu.
Tam động chủ lập tức mở miệng đọc một lượt khẩu quyết dài chừng ba trăm chữ.
Sau khi đọc xong, nàng lẳng lặng nhìn Viên Minh, chờ hắn mở miệng đưa ra nghi ngờ, nhưng Viên Minh chỉ rũ mí mắt xuống, hình như đang suy nghĩ điều gì đó.
Hỏa Sàm Nhi vẫn không an phận, không ngừng nhảy qua nhảy lại ở trên người hắn.
Nhưng chờ một lát, Viên Minh vẫn không có ý định mở miệng hỏi thăm, tam động chủ thấy thế không khỏi nhíu mày.