Tiên Giả

Chương 153: Trời sinh thân thiết (1)

Chương Trước Chương Tiếp

Trần Uyển cảm thấy bất ngờ về sự xuất hiện của Viên Minh. Sau khi hỏi thăm qua, biết Viên Minh nhận nhiệm vụ chăm sóc Hỏa Sàm Nhi, vẻ mặt nàng lúc đó vô cùng đặc sắc.

- Viên Minh, ta có mấy lời... có lẽ không nên nói, nhưng ta vẫn cảm thấy mình nên nhắc nhở ngươi.

Trần Uyển nhìn Viên Minh hồi lâu, mới hơi do dự nói.

- Trần sư tỷ có việc gì cứ nói.

Viên Minh đại khái đã đoán được suy nghĩ của đối phương, cũng không cảm thấy bất ngờ nên nói như vậy.

- Một tu sĩ có lòng cầu tiến là chuyện tốt, nhưng ngươi dù sao cũng là đệ tử của Hỏa Luyện Đường, cần phải tập trung sức lực vào chuyện luyện khí và tu luyện.

Trần Uyển hơi do dự rồi nói.

Viên Minh nghe vậy, mặt không đổi sắc cười hỏi:

- Sư tỷ cảm thấy ta có ý đeo bám, mới nhận nhiệm vụ này?

Trần Uyển nghe vậy thì cứng người, không ngờ được Viên Minh sẽ nói trắng ra như vậy.

- Chuyện ngự thú không dễ dàng, ngươi không phải là đệ tử Ngự Thú Đường, sư tôn sẽ không đồng ý cho ngươi nhận nhiệm vụ này.

Trần Uyển không nói tiếp mà chuyển đề tài nói.

- Có lẽ ngươi không biết Hỏa Sàm Nhi có ý nghĩa đặc biệt với sư tôn. Nó không phải là linh thú tầm thường. Một khi nó xảy ra vấn đề, ngươi sẽ không gánh nổi trách nhiệm này.

Trần Uyển nói xong lại bổ sung.

- Sư tỷ yên tâm, ta hiểu rõ tình hình trong đó, cũng đã chuẩn bị chu đáo xong mới đến đấy.

Viên Minh đầy tự tin nói.

- Ngươi... Mà thôi, nếu ngươi đã quyết, ta cũng không nói thêm gì nữa. Ta dẫn ngươi đi gặp sư tôn.

Trần Uyển nghe vậy, thở dài, nói.

- Cảm ơn.

Viên Minh đi theo nàng bước vào rừng trúc, đi qua một con đường nhỏ quanh co tĩnh mịch, tới một sân viện được làm bằng trúc xanh.

Sân viện này có diện tích không tính là quá lớn, nhưng bố cục chỉnh thể vô cùng tinh tế, bên ngoài là hàng rào trúc bao vây, bên trong có mấy gian nhà bằng trúc có mái nghiêng khá lớn, được dọn dẹp vô cùng ngăn nắp sạch sẽ.

- Ngươi chờ ở đây, ta đi vào thông báo một tiếng đã.

Trần Uyển nói với Viên Minh.

- Làm phiền rồi.

Viên Minh chờ ở bên ngoài viện rất lâu, Trần Uyển mới quay về mở cửa trúc ra.

- Vào đi.

Trần Uyển hô một tiếng, Viên Minh đi theo nàng vào trong viện.

Trong viện lát đá xanh, giữa các khe hở được lấp bằng cát trắng, góc tường phía đông nam có một bộ bàn ghế bằng cẩm thạch được chế tạo tinh tế, một bóng người áo đỏ đang ngồi ở đó.

Khác với lần gặp trước đây, hôm nay tam động chủ không mặc áo giáp mềm màu đỏ, mà đổi thành áo choàng dài rộng màu đỏ rực, bên thắt lưng buộc một sợi tơ màu vàng óng, trong khí chất dịu dàng lại lộ ra vài phần lười biếng.

- Ra mắt tam động chủ.

Viên Minh tiến lên hành lễ.

Tam động chủ liếc mắt nhìn hắn, khẽ nhíu mày nói:

- Ngươi nhận nhiệm vụ hôm nay?

- Vâng.

Viên Minh gật đầu.

Hắn nói xong, lại cảm thấy lời tam động chủ hỏi hơi kỳ lạ.

- Ngươi không phải là đệ tử Ngự Thú Đường, có gì nắm chắc mà dám nhận nhiệm vụ này?

Vẻ mặt tam động chủ lạnh lùng nói.

- Hôm qua, đệ tử đã ở trong Quy Tàng Các đọc và nghiên cứu về sách chăm sóc linh thú, tin tưởng có thể chia sẻ nỗi lo cho động chủ.

Viên Minh nói.

Trần Uyển nghe nói lời ấy, sắc mặt thoáng thay đổi. Chỉ mới xem mấy cuốn sách, ngươi lại dám đến nhận nhiệm vụ này. Viên Minh này khó tránh khỏi quá to gan đi?

Quả nhiên, tam động chủ nghe được câu trả lời như vậy, bất chợt nghiêm mặt nói:

- Nếu ngươi thật sự có lòng muốn nhận nhiệm vụ này, ít nhất phải đi Ngự Thú Đường dự thính học tập nửa tháng lại tới.

Nàng nói dứt lời lại phất tay, hạ lệnh đuổi Viên Minh đi.

Viên Minh thấy thế, hai chân như mọc rễ, vẫn không nhúc nhích.

Trần Uyển thấy tình hình như vậy, cũng không kịp che giấu chuyện nàng và Viên Minh là quan hệ quen biết cũ, liên tục nháy mắt với hắn, hy vọng hắn có thể biết rõ tốt xấu, đừng chọc giận sư tôn.

Nhưng Viên Minh lại giống như không nhìn thấy, mở miệng nói:

- Động chủ, đệ tử đã tới, đương nhiên nắm chắc có thể đảm nhiệm được. Không bằng lại để cho ta thử xem, dù sao mắt thấy mới là thật.

Tam động chủ liếc nhìn hắn, thoáng trầm ngâm một lát lại hỏi:

- Ngươi quả thật có nắm chắc?

- Thử qua sẽ biết.

Viên Minh nói.

- Ngươi hiểu rõ thói quen của Hỏa Sàm Nhi sao?

Tam động chủ nhíu mày hỏi.

- Linh thú thuộc tính hỏa có chung thói quen là thíc dương không thích âm, trước khi thành niên phần lớn đều hiếu động, thích chạy nhanh đuổi bắt, sau khi trưởng thành sẽ bớt đi, nhưng càng thêm hiếu chiến hung bạo mạnh mẽ. Hỏa Sàm Nhi còn vị thành niên, trong trong giai đoạn hiếu động, có thể thuần dưỡng thích đáng nhưng không thích hợp cố giam cầm, bằng không sẽ bất lợi cho dã tính trời sinh phát triển, ảnh hưởng tới thành tựu sau này, ta cảm thấy...

Viên Minh chậm rãi nói.

Sau khi hắn nói một lúc, sắc mặt tam động chủ dần dần dịu xuống.

Sau đó, nàng lại hỏi thêm mấy vấn đề, Viên Minh đều đối đáp trôi chảy, khiến cho tam động chủ khẽ gật đầu, mặc dù trong mắt nàng có vẻ bất ngờ, nhưng phần nhiều là tán thưởng.

Trần Uyển đứng bên cạnh nghe đến trợn mắt há hốc mồm. Dù thế nào, nàng cũng không ngờ được, Viên Minh mới nhập môn hơn nửa tháng, thế mà đã nắm giữ nhiều kiến thức ngự thú như vậy.

Nàng không khỏi than thầm, có lẽ Viên Minh đi tới Ngự Thú Đường tu hành, sẽ phát triển tốt hơn?

Nhưng vừa nghĩ tới Ngự Thú Đường có Khôn Đồ, nàng lập tức bỏ qua ý nghĩ này.

Lúc này, lại nghe tam động chủ nói:

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 47%👉
Combo Full lượt đọc giảm 54%👉

Thành viên bố cáo️🏆️