Tiên Giả

Chương 152: Hồn tu dị đoan (2)

Chương Trước Chương Tiếp

Đối với hồn tu, tác giả viết sách này hình như có kỳ thị rõ ràng, chỉ nói những người này không luyện thể, cũng không tu pháp, chăm chú vào tinh luyện lực lượng thần hồn, quả thật là tu hành dị đoan.

Từ đánh giá "dị đoan" này có thể nói là cực kỳ tệ.

Ở phần sau, trong sách vẫn miêu tả sơ qua vài thủ đoạn của hồn tu, nhưng lại nói tiếp, ít nhiều cũng có chút mơ hồ.

Ví dụ như trong sách nhắc tới hồn tu đạt đến cảnh giới nhất định, lại có thể khống chế thi thể không hồn, điều khiển nó đi lại, nhảy nhót giống như người sống, thậm chí công kích chiến đấu.

- Cũng không biết con mèo bạc kia rốt cuộc là thần thánh phương nào?

Lúc nhìn thấy đoạn này, Viên Minh bất giác nhớ tới cảnh tượng con mèo bạc khống chế thi thể không còn nguyên vẹn công kích ở trong hang động của Nhân Tiêu Vương lúc trước.

Liên quan tới hồn tu, trong sách có miêu tả khả năng như thần du và soát hồn.

Trong đó, miêu tả liên quan tới thần du có nói, hồn tu đạt đến tu vi nhất định, thần hồn có thể rời khỏi thân thể, lướt trong không trung, cưỡi gió di chuyển nghìn dặm, thậm chí lấy hồn thể công kích người khác, giết từ ngoài ngàn dặm.

Thật ra điều làm cho Viên Minh cảm thấy hứng thú nhất là năng lực soát hồn.

Nắm giữ năng lực này, hồn tu lại có thể mạnh mẽ đưa thần trí của mình xâm nhập vào thức hải của người khác, tùy tiện lục soát tra xét ký ức của người khác, thậm chí còn có thể mạnh mẽ bóp méo hoặc xóa đi ký ức của người khác.

- Nếu có thần thông này, không biết có thể tìm lại ký ức của mình không?

Trong lòng Viên Minh thầm nghĩ.

Viên Minh xem tiếp đoạn sau, cũng dần dần hiểu được, mặc dù hồn tu có nét độc đáo rõ ràng nhưng cũng tồn tại thiếu hụt trí mạng.

So với hai hệ thống khác, điều kiện tu luyện của hồn tu càng thêm hà khắc, quá trình tu luyện cũng càng thêm nguy hiểm đáng sợ, mặc dù có công pháp hồn tu chính thống chỉ đạo, cũng rất dễ tẩu hỏa nhập ma.

Nhẹ thì mất thần trí trở thành kẻ ngu dại, nặng sẽ hồn bay phách lạc, thậm chí không có cơ hội chuyển thế làm người.

Viên Minh thấy vậy, không khỏi âm thầm sợ tới toát mồ hôi lạnh. Hình như đến nay, mình chưa từng xuất hiện tình huống tương tự, cũng không biết là may mắn hay bởi vì bộ "Minh Nguyệt Quyết" mà con mèo đưa cho mình tương đối đặc biệt?

Nhớ lại, lúc này hắn tu hành bị kẹt lại, tiến triển thong thả, ngược lại không phát hiện có nguy cơ tẩu hỏa nhập ma gì, trái lại cảm thấy công pháp này có thể giảm bớt tai họa ngầm bị cắn trả do mình tu luyện Phi Mao Thuật trước đây để lại. Đây cũng là động lực chủ yếu để hắn tiếp tục tu luyện.

Viên Minh thậm chí cảm thấy, có lẽ đây chỉ là những lời nói khoa trương, phiến diện của tác giả quyển sách này đối với hồn tu, không cho là đúng.

Phải biết rằng, bây giờ Phi Mao Thuật vẫn là chỗ dựa quan trọng của hắn trong lúc lâm trận đối địch, trước khi có thủ đoạn ngăn chặn được kẻ địch tốt hơn, hắn không định từ bỏ, đương nhiên cũng không thể không tu luyện Minh Nguyệt Quyết.

Sau đó, Viên Minh lại cố ý tìm kiếm tài liệu liên quan tới hồn tu, chỉ tiếc là hoàn toàn không có nội dung nào ghi riêng về hồn tu, thật ra có một ít được viết xen lẫn với các nội dung khác.

Nhưng không nói những nội dung này quá rải rác và hỗn tạp, thậm chí trong đó còn tồn tại nội dung trái ngược nhau, căn bản khó phân biệt được đâu đúng sai thật giả.

Tuy nhiên có một điểm, những tài liệu này thật sự nhất trí một cách kỳ lạ.

Đó là thái độ của bọn họ đối với hồn tu, tốt một chút thì sợ hãi tránh xa, không tốt lại cho rằng tất cả hồn tu đều dị đoan, đồng thời nói trong hồn tu, bảy tám phần mười đều là tà tu, trái lại chỉ có chưa tới ba phần không đi theo con đường tà đạo.

Viên Minh căn cứ vào phán đoán chủ quan trước đây, từ chối đưa ra ý kiến về điều này, chỉ nhận định hồn tu có thủ đoạn quỷ bí, lại liên quan đến chuyện ký ức thần hồn, trái lại quyết định cố gắng tu luyện "Minh Nguyệt Quyết" tiến thêm một bước.

Sau khi đặt số tài liệu cuối cùng trở lại giá sách, Viên Minh vươn vai, định lại đi tìm vài tài liệu lật xem, một người nam tử trung niên mặc trang phục chấp sự đi từ trên cầu thang xuống, trong miệng hô lớn:

- Giờ Tuất đã đến, sắp đóng cửa các.

Lúc này, hắn mới phát hiện ra, mình bất giác đã ở trong Quy Tàng Các này xem sách suốt cả buổi.

Hắn không lập tức rời đi, mà vòng một vòng qua tầng một giống như cưỡi ngựa xem hoa, cho đến giờ Tuất mới lưu luyến rời đi.

...

Buổi chiều hôm sau, Viên Minh đi tới chỗ Hành Chấp Đường.

Với kiến thức và từng trải của hắn bây giờ, cộng thêm trí nhớ bất phàm, cùng sự quen thuộc đối với Hỏa Sàm Nhi, đương nhiên thuận lợi thông qua sự tán thành sơ bộ của chấp sự quản lý, nhận đến nhiệm vụ chăm sóc Hỏa Điêu.

Sau đó, hắn lại căn cứ theo nhiệm vụ chỉ dẫn, trực tiếp quay về Hỏa Luyện Đường tìm tam động chủ.

Tam động chủ sống trong một sân viện riêng, nằm ở trong rừng trúc vắng vẻ phía sau núi, hoàn cảnh vô cùng yên tĩnh.

Sau khi Viên Minh hỏi thăm mấy đồng môn, mới tìm được con đường đi tới đó. Chỉ là không chờ hắn đi tới rừng trúc kia, trên đường đi lại gặp được Trần Uyển.

Trong Hỏa Luyện Đường ngoại trừ ba đệ tử nội môn do tam động chủ thu nhận, phần lớn mấy trưởng lão khác chỉ có một đệ tử nội môn, hoặc dứt khoát không thu nhận đồ đệ.

Bình thường, phần lớn những đệ tử nội môn này đều phụng dưỡng ở bên cạnh sư phụ của mình, có thể được truyền lời hoặc đích thân dạy dỗ bất kỳ lúc nào. Trần Uyển cũng không ngoại lệ. Vì vậy từ lúc nhập môn tới nay, Viên Minh cực ít khi gặp mặt nàng.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 47%👉
Combo Full lượt đọc giảm 54%👉

Thành viên bố cáo️🏆️