Tiên Giả

Chương 146: Quy tàng các (1)

Chương Trước Chương Tiếp

Lặc Cống hết nhìn Khôn Đồ lại nhìn Viên Minh, trên gương mặt đầy vẻ rầu rĩ, nhưng miệng mấy máy mãi cuối cùng không dám lại nói thay cho Viên Minh nữa.

- Khôn Đồ sư huynh, ta tới bên này, đã đăng ký làm nhiệm vụ với Hành Chấp Đường, nếu ngươi định làm một vài chuyện thần không biết quỷ không hay, chỉ sợ sẽ hơi khó đi?

Viên Minh dừng bước lại, xoay người nhìn về phía Khôn Đồ, lộ ra hàm răng trắng như tuyết cười nói.

- Ta nghi ngờ có người âm mưu xấu xa, mơ ước linh thú trong đường, ta phải sắp xếp điều tra tất cả những kẻ khả nghi. Trước đó, ngươi không thể rời đi.

Khôn Đồ híp mắt, sát cơ bắn ra.

- Đúng rồi, ta nhận nhiệm vụ là chiếu cố Hỏa Điêu giúp tam động chủ.

Viên Minh mỉm cười, nói như thế.

Hắn nhấn mạnh ba chữ tam động chủ.

Lặc Cống không biết tiền căn hậu quả, nhìn thấy dáng vẻ của Viên Minh như vậy, trong lòng kêu thầm:

- Quá liều lĩnh, quá liều lĩnh...

Khôn Đồ nghe vậy thì sửng sốt.

Hắn biết rất rõ, tam động chủ thu Viên Minh vào trong sơn môn, rất có khả năng là vì con Hỏa Điêu kia, cho nên không thể không suy tính tới chuyện Viên Minh tới đây có phải do tam động chủ bày mưu đặt kế không?

Nghĩ đến đây, hắn không khỏi do dự.

Thật ra hắn đương nhiên sẽ không ngu ngốc đến mức giết người diệt khẩu gì đó ở trong tông môn, chỉ vốn định sỉ nhục Viên Minh một trận, lại đuổi hắn đi, bây giờ bởi vì kiêng kỵ tam động chủ, hắn đã thay đổi ý định.

Ít nhất, trước khi tìm hiểu rõ tình hình, hắn không thể công khai làm như vậy.

Hắn không muốn mới vừa tiến vào trong sơn môn, còn chưa đứng vững gót chân, bởi vì một nhân vật không đáng kể mà uổng công đắc tội nhân vật lớn bên trong tông môn, làm vậy chính là được một mất mười.

- Hừ, hôm nay ta còn có chuyện quan trọng trong người, lười dây dưa với ngươi. Mạc Lỗ, ngươi nhớ kỹ người này. Sau này hắn dám đến địa bàn của Ngự Thú Đường chúng ta, lại đuổi ra cho ta. Nếu hắn xảy ra chuyện gì ở địa bàn chúng ta, liên lụy đến trên đầu ta, ta chỉ hỏi một mình ngươi.

Khôn Đồ nhìn về phía Mạc Lỗ, phân phó một câu, sau đó dẫn theo mấy người Ô Lỗ xoay người đi ra ngoài.

- Dạ dạ dạ, Khôn Đồ sư huynh cứ việc yên tâm, ta nhất định sẽ làm theo. Sư huynh đi ạ!

Mạc Lỗ nhìn về phía bóng lưng của Khôn Đồ cúi đầu khom lưng, lộ ra vẻ lấy lòng.

Trong toàn bộ quá trình, Lặc Cống rõ ràng đã nhìn ra Khôn Đồ và Viên Minh không hợp nhau, vì vậy vẫn cúi đầu đứng ở bên cạnh Mạc Lỗ, không nói một lời.

Viên Minh thờ ơ lạnh nhạt, không thấy bất ngờ về cảnh tượng trước mặt này.

Những chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này khiến hắn hiểu rõ, không phải không biết gì về Bích La Động như trước đây.

Trong cả tông môn, người có địa vị cao nhất đương nhiên là ba động chủ, thứ hai là các đường chủ, trưởng lão, ví dụ như Mông Sơn trưởng lão hắn đã từng nghe tên rất nhiều lần.

Ngoài bọn họ, còn có vài trưởng lão nội môn tuy không quản sự vụ chính, nhưng bởi vì thực lực của bản thân không tệ, cũng có địa vị khá cao, thông thường đều từ đệ tử nội môn thăng cấp lên.

Loại trưởng lão này ít nhất đều là Trúc Cơ sơ kỳ trở lên, số lượng không tính là quá nhiều, phần nhiều là chấp sự bình thường giống như Mạc Lỗ này, địa vị cao hơn đệ tử ký danh, thông thường cũng do đệ tử ký danh thăng cấp lên.

Bọn họ chịu trách nhiệm xử lý các việc linh tinh trong tông môn, thỉnh thoảng sẽ bóc lột đệ tử ký danh, ở trước mặt đệ tử nội môn và trưởng lão lại không dám có chút lỗ mãng. Người được gọi là "Hô Hỏa trưởng lão" trước đây cũng vậy.

- Thằng nhóc nhà ngươi còn không mau rời đi? Đúng là xui xẻo!

Mạc Lỗ đợi Khôn Đồ đi xa mới đứng thẳng người dậy, vừa xoa râu cá trê vừa mắng Viên Minh, còn trừng mắt với Lặc Cống.

Viên Minh quay đầu liếc nhìn bọn họ, sau đó cười lạnh, xoay người rời khỏi đại điện.

Hắn đi từ trên núi xuống, định đi tới Quy Tàng Các mà Lam Kha từng đề cập tới để thử thời vận, xem có sách ký của Hành Chấp Đường, có thể lừa dối qua cửa được không.

Kết quả hắn đi ra khỏi phạm vi của Ngự Thú Đường không bao lâu, phía sau lại có một con gấu xám chạy nhanh đuổi tới.

Viêm Minh nhíu mày, một tay nắm lấy trường kiếm bên thắt lưng, xoay người nhìn về phía sau.

Chỉ thấy Lặc Cống ngồi ở trên lưng gấu xám, từ phía xa vẫy tay gọi hắn.

Viên Minh thấy thế, vẻ mặt nhẹ nhõm, nhưng tuyệt đối không thả tay cầm kiếm ra.

Lặc Cống chạy tới gần, từ trên người gấu xám nhảy xuống, hơi lúng túng nhìn Viên Minh, nói:

- Vừa rồi thật sự xin lỗi. Bây giờ, tên Khôn Đồ kia được xem là người tâm phúc trước mặt Mông Sơn trưởng lão, ta trêu chọc không nổi.

- Sư huynh quá lo lắng rồi. Lúc trước, ngươi có thể giúp ta, ta đã vô cùng cảm kích rồi.

Lúc này, Viên Minh mới thả chuôi kiếm ra, nói.

- Ôi, ở trong Bích La Động, đặc biệt là Ngự Thú Đường chúng ta đều xem người mạnh là vua, người yếu không có quyền phát biểu. Ta đuổi theo, cũng không chỉ để xin lỗi, chủ yếu là muốn nói cho ngươi biết, nếu ngươi muốn học tập kiến thức thuần thú nuôi thú, không nhất định phải tới Ngự Thú Đường. Bên phía Quy Tàng Các cũng có loại tàng thư này, ngươi có thể qua đó mượn đọc.

Lặc Cống khoát tay áo, nói.

- Ta cũng từng nghe nói qua, đang định tạm thời qua bên đó xem tình hình thế nào, cảm ơn ngươi đã nhắc nhở.

Viên Minh gật đầu, nói.

- Chỉ là đi qua Quy Tàng Các sẽ tốn không ít sức lực tự mình chỉnh đốn và phân biệt. Tuy nhiên lúc này ngươi cũng không có cách nào. Được rồi, ta không muốn nói nhiều lời khách sáo nữa. Ta làm vậy cũng xem như báo đáp ân tình đã nợ ngươi lúc trước. Sau này chúng ta cũng chỉ có thể xem như không quen biết, bằng không cuộc sống của ta ở trong Ngự Thú Đường sẽ không tốt lắm.

Lặc Cống cười gượng nói.

- Ta có thể hiểu được, sư huynh bảo trọng.

Viên Minh ôm quyền nói.

Trước khi đi, Lặc Cống lại hạ giọng nhắc nhở:

- Khôn Đồ này có lòng thù hận rất nặng, bản thân ngươi phải cẩn thận nhiều hơn.

Sau khi nói xong, hắn lại cưỡi con linh thú gấu xám của mình quay trở về Ngự Thú Đường.

Viên Minh lại đi thẳng về hướng Quy Tàng Các.

...

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 47%👉
Combo Full lượt đọc giảm 54%👉

Thành viên bố cáo️🏆️