- Đây không phải là đánh cược sao? Không ngờ ở trên một điểm này, người tu tiên cũng chẳng khác nào người phàm.
Trong khi hai người nói chuyện, vòng qua Đấu Thú Trường, dọc theo con đường núi phía sau bắt đầu đi về phía đỉnh núi.
Ven đường, cây cối rậm rạp, ở trong đó thấp thoáng từng kiến trúc với kích thước và kiểu dáng khác nhau, số lượng không biết nhiều hơn Hỏa Luyện Đường bao nhiêu lần, mơ hồ có tiếng các loại thú gào thét truyền ra.
Đi tới một quảng trường trống trải giữa sườn núi, Lặc Cống dừng lại, căn dặn Viên Minh:
- Nơi cho những đệ tử không ở trong đường tới học tập ngự thú ở trong vườn thú phía trước. Lát nữa, ta dẫn ngươi đi theo đăng ký với trưởng lão chấp sự một lát là được. Học tập xong, ngươi đi theo đường cũ trở về, đừng chạy loạn. Trong Ngự Thú Đường có nhiều quy củ, đẳng cấp nghiêm ngặt, đặc biệt từ khu vực sườn núi trở lên là phạm vi đệ tử nội môn hoạt động, bình thường không thể đi.
- Đa tạ sư huynh, ta nhớ kỹ rồi.
Viên Minh gật đầu nói.
Hai người đi tới một sân chiếm diện tích không nhỏ, đi vào đại điện đầu tiên.
Trưởng lão chấp sự quản lý ở đây là một người trung niên có vóc dáng cao gầy, để râu cá trê. Hắn nhìn thấy Lặc Cống dẫn theo một người lạ qua, lại hỏi:
- Lặc Cống tới à? Người bên cạnh ngươi là đệ tử của Hỏa Luyện Đường sao?
- Đệ tử ra mắt Mạc Lỗ chấp sự, lần này ta tới đây là nhận nhiệm vụ nuôi dưỡng linh thú, tới dự thính học tập chung.
Viên Minh đưa sách ký qua, nói.
- Sư đệ hiếu học như vậy, chúng ta đương nhiên hoan nghênh rồi! Ngươi tới đây đăng ký, nộp lên năm điểm cống hiến điểm.
Chấp sự râu cá trê ngước mắt nhìn hắn và gật đầu nói.
Viên Minh nghe vậy thì nhíu mày.
Hắn đã hỏi chấp sự của Hành Chấp Đường rõ ràng, vì tới dự thính học tập kiến thức nuôi dưỡng linh thú theo công ích, sẽ không cần trả tiền, đây là giới hạn cuối cùng nên có của một một tông môn dùng ngự thú lập tông nên có.
- Sao vậy, Viên sư đệ có vấn đề gì à?
Chấp sự râu cá trê thấy Viên Minh đứng ngây ra đó, mãi không nhúc nhích, hắn không nhịn được lại nhíu mày.
Viên Minh đương nhiên không có giá trị cống hiến, nhất thời cũng không lấy ra được. Lúc hắn vốn định từ bỏ, Lặc Cống lại móc ra lệnh bài đệ tử ký danh của mình, đưa cho Mạc Lỗ chấp sự:
- Mạc Lỗ chấp sự, sư đệ này là mới tới nên không hiểu quy củ, cứ trừ giá trị cống hiến của ta đi.
- Hắn không hiểu quy củ, ngươi phải cố gắng dạy hắn, không phải người nào cũng dễ nói chuyện như ta. Nếu gặp phải người khác sẽ không khách khí như ta đâu.
Vẻ mặt Mạc Lỗ chấp sự dịu xuống.
Hắn nhận lấy lệnh bài, ấn lên lệnh bài của mình một cái, lòng bàn tay có ánh sáng lóe lên, sau đó trả lệnh bài lại cho Lặc Cống, xoay người đi về phía cửa phía sau.
- Đa tạ sư huynh. Sau này ta nhất định thường sẽ trả lại.
Viên Minh xông Lặc Cống thành khẩn cảm ơn.
- Chuyện nhỏ thôi, đâu cần nhắc tới! Ngày hôm qua, nếu không phải nhờ có ngươi giúp, Hỏa Điêu của tam động chủ xảy ra vấn đề, ta nhất định sẽ không chịu không nổi hậu quả.
Lặc Cống khoát tay áo, khẽ nói.
Trong lúc hai người sắp vượt qua ngưỡng cửa, chợt nghe phía sau truyền đến một tiếng quát to:
- Đứng lại.
Viên Minh nhíu mày, trong lòng thầm nghĩ một tiếng:
- Xui xẻo.
Lặc Cống không hiểu, xoay người nhìn lại, vẻ mặt thoáng thay đổi, vội vàng ôm quyền nói:
- Khôn Đồ sư huynh, có chuyện gì sao?
Khôn Đồ trực tiếp phớt lờ sự hỏi thăm của hắn, ánh mắt chỉ quan sát trên người Viên Minh với vẻ giễu cợt.
Viên Minh xoay người đối diện với ánh mắt của Khôn Đồ, không hề có né tránh.
Hắn vốn tưởng tông môn lớn, không đến mức trùng hợp như vậy, lại không ngờ thật sự lại gặp phải người này, thật sự xứng với câu nói oan gia ngõ hẹp.
Tuy nhiên, điều khiến hắn hơi bất ngờ là còn có mấy người đi theo phía sau Khôn Đồ với sắc mặt chó săn, nhưng trong đó còn có một người mặc trang phục không có ký hiệu của Ngự Thú Đường cũng không treo lệnh bài đệ tử, chính là Ô Lỗ.
Ô Lỗ chỉ thoáng mỉm cười nhìn hắn, trong mắt không có ác ý gì, cũng không định chào hỏi hắn.
- Ta còn tưởng tam động chủ thu ngươi về có gì trọng dụng? Sao hả? Ngươi làm chân chạy đến khu vực của Ngự Thú Đường chúng ta à?
Khôn Đồ nhìn Viên Minh với ánh mắt khiêu khích, nói.
- Khôn Đồ sư huynh, hắn...
Lặc Cống còn chưa nói hết lời, đã bị Khôn Đồ trừng mắt một cái, lập tức câm như hến.
Mạc Lỗ vốn đã đi tới phía sau cửa điện, lúc này dừng bước, xoay người nhìn lại. Khi nhìn thấy người tới là Khôn Đồ, râu cá trê bên hai khóe miệng run rẩy, lập tức tươi cười chạy chậm vài bước đến trước mặt Khôn Đồ, chắp tay nói:
- Khôn Đồ sư huynh, cơn gió nào thổi ngài tới vậy?
- Mạc Lỗ, Ngự Thú Đường thành nơi chó mèo gì đó có thể tùy tiện đi vào từ bao giờ vậy? Nếu chẳng may mất linh thú gì quý trọng phải phải làm thế nào? Nếu ngươi làm chấp sự này quá cực khổ, ta không ngại đề nghị với sư tôn để cho ngươi có thể trở lại chuyên tâm tu luyện.
Khôn Đồ liếc nhìn Mạc Lỗ, nói như thế.
- Ấy ấy, Khôn Đồ sư huynh nói gì vậy? Ta vừa nhìn thằng nhóc này lấm la lấm lét, đã biết hắn không phải là loại người tốt lành gì, đang định đuổi hắn đi thì ngài tới. Này, nói ngươi đấy, nơi này là nơi ngươi có thể tùy tiện tới sao? Còn không mau cút đi!
Mạc Lỗ cười làm lành với Khôn Đồ xong, lập tức quay sang Viên Minh đanh mặt quát.
Từ sắc mặt thay đổi của Lặc Cống khi nhìn thấy Khôn Đồ, Viên Minh đã hiểu rõ, mặc dù Khôn Đồ mới tiến vào đệ tử nội môn, địa vị ở trong Ngự Thú Đường đã rất không tầm thường. Chuyện học tập của mình hôm nay chắc chắn là xong rồi, cố ở lại cũng không chiếm được lợi ích gì, trái lại còn dễ bị hắn hắt nước bẩn.
Hắn vốn định cảm ơn Lặc Cống một tiếng, nhưng lại sợ sẽ rước lấy phiền toái không cần thiết cho Lặc Cống, lại không nói gì nữa, xoay người đi ra ngoài điện.
- Đứng lại, ta đã nói là cho ngươi đi chưa?
Khôn Đồ thấy Viên Minh không nhìn mình, vẻ mặt càng thêm thâm trầm, hét lớn một tiếng.
Hai gã chó săn sau lưng hắn lập tức lắc người, một trái một phải ngăn cản lối đi của Viên Minh.