Tiên Giả

Chương 144: Oan gia ngõ hẹp (1)

Chương Trước Chương Tiếp

Sáng sớm ngày hôm sau.

Viên Minh đã sớm đi tới Hỏa Phường, công tác sàng lọc nguyên liệu không quá khó với hắn. Ngược lại, hắn ở trên phương diện phân biệt nguyên liệu và nghiền, lọc nguyên liệu làm thuận buồm xuôi gió, rất nhanh đã hoàn thành tất cả công tác được giao.

Hắn không lãng phí thời gian nghỉ ngơi, mà lại cầm búa bắt đầu khiêu chiến hoạt động luyện phôi khô khan đầy nhàm chán này. Chỉ là sau một lúc khổ cực, tiến triển cũng không thuận lợi.

Hắn không quá mức nản chí về điều này. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ hôm nay, hắn qua Thiện Đường ăn cơm trưa, sau đó chạy thẳng tới Ngự Thú Đường.

Bây giờ, Viên Minh đã biết, giữa ba ngọn núi trong tông môn, ngọn núi thấp nhất ở phía đông nam thuộc về Luyện Lư Đường, xem như địa bàn của hai động chủ, chủ yếu chịu trách nhiệm trồng linh dược và chế luyện đan dược cho tông môn.

Đỉnh núi ở giữa tất không cần phải nói, là vị trí Hỏa Luyện Đường do tam động chủ quản lý chính, chịu trách nhiệm luyện khí cho tông môn.

Ngọn núi cao nhất ở phía đông bắc lại là vị trí Ngự Thú Đường do đại động chủ quản lý, cũng là một đường có thực lực mạnh nhất, địa vị cao nhất trong tông môn.

Bởi vì bản thân không có linh thú, Viên Minh hoàn toàn dựa vào đôi chân để chạy. Chờ tới khi đi tới phạm vi của Ngự Thú Đường, đã là một canh giờ sau.

Tình hình ở Ngự Thú Đường hoàn toàn khác với Hỏa Luyện Đường.

Kiến trúc của nó được phân bố, trải rộng khắp nơi trên tất cả đỉnh núi, chỗ chân núi lại có một đại đường đón tiếp hình tròn.

Viên Minh vừa tiến vào trong đó, đã thấy một đệ tử mặt tròn, dáng người cường tráng, trên mặt có hình xăm màu đen, đi về phía hắn.

- Ha ha, sư đệ này trông lạ mặt, ngươi mới nhập môn không lâu à?

Đệ tử kia cười híp mắt nói.

Viên Minh bị hắn đột nhiên nhiệt tình chào hỏi, có phần không biết phải làm sao, chỉ có thể khẽ gật đầu.

- Sư đệ tới Ngự Thú Đường không cần câu nệ, chỗ chúng ta vốn phục vụ cho tất cả sư huynh đệ tông môn, giá cũng rất phải chăng, có thể thỏa mãn tất cả nhu cầu của ngươi! Không biết lần này sư đệ đến đây là muốn thuê hay mua linh thú vậy? Ta có thể cung cấp cho ngươi dịch vụ giới thiệu tốt nhất.

Đệ tử mặt tròn càng cười tươi hơn, hỏi.

Viên Minh nghe vậy thì sửng sốt, hóa ra là vì chuyện làm ăn buôn bán, chẳng trách hắn ân cần như vậy.

- Sư huynh hiểu nhầm rồi. Ta nhận nhiệm vụ ở Hành Chấp Đường, tới học tập kiến thức nuôi dưỡng linh thú căn bản.

Viên Minh cười lắc đầu, nói.

Đệ tử mặt tròn nghe vậy thì sửng sốt, nụ cười trên mặt dần dần biến mất, giọng điệu cũng trở nên lười nhác hơn vài phần:

- À, ra vậy à? Ngươi nhận nhiệm vụ, vậy phải có sách ký ở bên Hành Chấp Đường chứ?

Viên Minh đã sớm chuẩn bị sẵn sàng, lấy từ trong ngực ra đưa tới.

Đệ tử mặt tròn tiện tay nhận lấy, nhìn xuống và nhíu mày:

- Sao ngươi chỉ có con dấu của Hành Chấp Đường, không có trưởng lão kí tên à?

Viên Minh nghe vậy thì nhíu mày. Lúc trước, hắn đã nhiều lần xác nhận với chấp sự của Hành Chấp Đường, chỉ cần có con dấu trên sách ký là được, đối phương rõ ràng là đang tự cao tự đại gây khó dễ cho hắn.

- Ngươi trở về đi, bổ sung chữ ký xong lại tới đây.

Đệ tử mặt tròn tiện tay ném giấy đăng ký trở lại, sau đó xoay người định đi.

Đúng lúc này, một bóng người đi vào đại sảnh, trong chớp mắt nhìn thấy Viên Minh, lập tức đi về phía hắn.

- Ấy, đây không phải là... Viên Minh sư đệ à?

Viên Minh nghe tiếng nhìn lại, phát hiện người tới chính là đệ tử Ngự Thú Đường chiếu cố Hỏa Sàm Nhi đã gặp ngày hôm qua.

- Lặc Cống sư huynh, thật là đúng lúc, không ngờ có thể nhìn thấy ngươi ở đây.

Viên Minh nhíu mày, chắp tay thi lễ một cái nói.

- Viên sư đệ tới đây, xem ra ngươi đã nghĩ xong, dự định khiêu chiến với bản thân à?

Lặc Cống đi tới trước mặt của Viên Minh, nhìn sách ký trong tay hắn, lập tức hiểu rõ, cười nói.

- Khụ khụ, Lặc Cống sư huynh, hóa ra các ngươi quen nhau à...

Đệ tử mặt tròn cười mỉa mai một tiếng, nói.

Lặc Cống liếc nhìn vẻ mặt của hắn thay đổi, đã biết người này lại đang gây khó dễ cho người khác, lập tức khoát tay áo nói:

- Ta dẫn Viên Minh sư đệ vào núi là được rồi, ở đây không cần ngươi quan tâm, ngươi mau đi làm chuyện của ngươi đi.

- Được rồi.

Đệ tử mặt tròn không lại đề cập tới chuyện ký tên nữa, lập tức xoay người rời đi.

- Viên Minh sư đệ, ngươi đi theo ta.

Lặc Cống nói xong, lại dẫn Viên Minh đi qua đại sảnh, ra ngoài ngoài bằng cửa sau.

Ra khỏi đại đường của sơn môn, Viên Minh đi tới một quảng trường rộng rãi, nhìn thấy trước mặt là một kiến trúc hình tròn cực lớn, xung quanh dùng đá đắp lên, nhìn vô cùng kiên cố.

Thấy ánh mắt tò mò của Viên Minh nhìn qua, Lặc Cống chủ động giải thích:

- Đây là Đấu Thú Trường, đệ tử tông môn có thể dẫn linh thú của mình đến đây so đấu, thắng có thể thu được rất nhiều giá trị cống hiến thưởng.

- Vậy lúc nào sẽ có so đấu, có thể đứng ngoài xem không?

Viên Minh nghe vậy, lập tức hứng thú.

- Thông thường mỗi tháng sẽ có một lần, căn cứ vào số lượng người tham dự bao nhiêu sẽ có số trận bấy nhiêu. Trưởng lão đệ tử không tham gia so đấu cũng có thể đứng xem, tuy nhiên phải giao nộp mười điểm cống hiến phí vào sân.

Lặc Cống nói.

- Quả nhiên không phải là miễn phí...

Trong lòng Viên Minh thầm nghĩ.

- Vừa nói đến đây, mỗi lần so đấu đều rất náo nhiệt! Người quan sát cũng có thể căn cứ vào phán đoán của mình để đặt cược, một khi đặt cược cho bên thắng, lại có thể thu được giá trị cống hiến thưởng căn cứ vào tỷ lệ đặt cược.

Lặc Cống còn hưng phấn nói.

- Còn có thể như vậy nữa à?

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 47%👉
Combo Full lượt đọc giảm 54%👉

Thành viên bố cáo️🏆️