Tiên Giả

Chương 143: Nhiệm vụ mới (2)

Chương Trước Chương Tiếp

- Cách này không tệ.

Lặc Cống chà xát tay, vui vẻ nói.

Hai người cùng ra tay, chặt cây cối trong rừng và đốt một đống lửa.

Chẳng bao lâu, khói đen cuồn cuộn bốc lên trên không trung, tạo thành một cột khói.

Núi lửa dung nham đã yên tĩnh trở lại, không có mấy khói, cột khói màu đen vẫn khá bắt mắt.

Sau một lát, một tiếng hạc trong trẻo truyền đến. Hai con hạc trắng xuất hiện ở phía xa trên bầu trời, nhanh chóng bay tới.

Hai bóng người ngồi trên lưng con hạc trắng lại là Mộc Ly và Xích Thuật.

- Hai vị, các ngươi bình yên vô sự, quá tốt rồi.

Viên Minh phất tay chào.

Lặc Cống thất vọng, cố nặn ra một nụ cười, nhìn về phía hai người hỏi thăm tung tích của Lam Kha.

Một tiếng kêu to như xuyên qua trời mây truyền tới, một bóng xám nhanh chóng tới gần. Đó chính là con Kim Tình Điêu kia. Lam Kha, A Cổ Lạp đều đang trên lưng con chim điêu này.

- Lam Kha sư tỷ, các ngươi đều không sao, đúng là tổ sư phù hộ.

Lặc Cống mừng rỡ, phất tay nói.

Trên mặt Viên Minh cũng vui mừng, trong lòng càng xúc động hơn.

Gặp phải thiên tai như vậy, nhóm sáu người bọn họ không ngờ đều còn sống, nói may mắn thật sự cũng không sai.

Kim Tình Điêu hạ xuống đất, Lam Kha nhảy xuống, A Cổ Lạp lại không hề động đậy.

Có thể thấy dưới đầu gối chân phải của hắn đã bị cháy đen một mảnh, da thịt bị cháy hơn nửa, hiển nhiên là do dung nham gây ra, cũng có nhiều chỗ khác bị tổn thương, thoạt nhìn rất thê thảm.

Đám người Mộc Ly thấy vậy, sắc mặt đều thoáng biến đổi. Viên Minh cũng nhíu mày.

- A Cổ Lạp sư đệ, sao ngươi lại bị thương thành như vậy?

Mộc Ly và A Cổ Lạp đã từng cùng làm vài lần nhiệm vụ, quan hệ tương đối thân thiết, quan tâm hỏi.

A Cổ Lạp cười thảm một tiếng, không nói gì.

Chân phải bị thương thành như vậy, chỉ sợ kinh mạch ở chân cũng bị thương tổn, không biết có thể khôi phục không.

Lam Kha thở dài, kể lại từ đầu tới cuối chuyện A Cổ Lạp bị thương.

Lúc dung nham cuốn tới, hắn thả con hạc trắng ra, cố gắng bay trên trời, nhưng con hạc trắng kia sợ thiên tai từ núi lửa, không ngờ bỏ lại A Cổ Lạp để trốn đi một mình.

A Cổ Lạp hoảng sợ, đành phải một mình chạy trốn, trên đường đi lại gặp Hỏa Nham Xà tập kích, chân phải bị cắn. Sau đó còn có dung nham đuổi theo, chân phải bị lửa đốt, mắt thấy sắp chôn thân ở đây.

Trong lúc nguy cấp, Lam Kha bay qua gần đó đã cứu A Cổ Lạp một mạng.

- Bất kể thế nào, tất cả mọi người còn sống là may mắn trong bất hạnh rồi. Mặc dù A Cổ Lạp sư đệ bị thương nặng, nhưng cũng không phải không có cách khôi phục. Tuy nhiên phải quay về tông môn mới biết được.

Lam Kha nói.

Mộc Ly là đệ tử của Luyện Lư Đường, tinh thông y thuật, lập tức thoa thuốc mỡ và băng bó vết thương cho A Cổ Lạp.

- Cảm ơn Mộc Ly sư huynh.

A Cổ Lạp cảm ơn một tiếng.

Mấy người vội vàng chạy thoát thân, lúc này đều khá mệt mỏi, lập tức nghỉ ngơi ở xung quanh đống lửa.

- Đúng là kỳ lạ, vì sao đột nhiên xuất hiện núi lửa phun trào với quy mô như vậy chứ?

Mộc Ly nhìn về phía ngọn núi lửa lớn.

- Thiên tai như thế, người thường như chúng ta làm sao có thể đoán được chứ.

Lam Kha lắc đầu nói.

- Có lẽ Tháp Lý Viêm Ma ở dưới chân núi xoay người, ha ha...

Thấy Lam Kha bình an không sao, Lặc Cống khôi phục lại vẻ hoạt bát trước đó, cười ha ha nói.

- Tháp Lý Viêm Ma?

Viên Minh nhìn lại.

- Đây là một truyền thuyết của Tháp Lý Hỏa Sơn, khu vực này vốn là một dãy núi xanh tốt xanh, ngọn núi lớn kia cũng là ngọn núi bình thường. Sau đó, có tiên nhân trấn áp một con Viêm Ma ở dưới ngọn núi, Viêm Ma điều khiển ngọn lửa thiêu đốt đá, ở đây biến thành dải đất của núi lửa.

Lặc Cống nói với vẻ mặt hớn hở, ánh mắt còn thỉnh thoảng liếc nhìn về phía Lam Kha.

Viên Minh im lặng không nói gì. Hắn nhớ tới cái sừng đỏ như lửa mà mình vừa nhận được. Nó sẽ không phải là sừng của Viêm Ma gì đó chứ?

Hắn lập tức lắc đầu cười, thầm mắng mình ngây thơ, truyền thuyết thần thoại như vậy làm sao có thể là thật được.

- Đúng rồi, theo lời đồn còn nói cứ một trăm năm, Viêm Ma kia sẽ xoay người một lần, khiến cho núi lửa lớn phun trào. Ta có xem qua ghi chép liên quan đến Tháp Lý Hỏa Sơn ở trong tông môn. Hình như mấy trăm năm trước, ở đây cũng từng xảy ra chuyện núi lửa phun trào trên quy mô lớn. Có lẽ truyền thuyết kia là thật đấy.

Lặc Cống thấy người khác đều nhìn qua, lại càng hăng hái hơn, chậm rãi nói.

- Được rồi, đó đều là một vài chuyện thần thoại trong dân gian thôi. Không ngờ ngươi là một người tu tiên còn có thể tin tưởng vào những lời đồn đại hoang đường như vậy.

Lam Kha nhíu mày, khẽ mắng.

Lặc Cống cười hì hì vài tiếng, sau đó ngoan ngoãn ngậm miệng lại.

Tuy nhiên có những lời này của Lặc Cống, bầu không khí cũng thoải mái hơn nhiều.

Đám người nghỉ ngơi một lát, gần như đều khôi phục lại.

- Tiếp theo, các vị có tính toán gì không?

Lam Kha hỏi.

- Xảy ra chuyện như vậy, chúng ta tiếp tục tìm kiếm Hỏa Phác Ngọc cũng không được. Chúng ta vẫn nên quay về tông môn trước, cũng phải nhanh chóng tìm người xem vết thương cho A Cổ Lạp.

Mộc Ly nói.

Những người khác đều không có ý kiến gì, nhón người lập tức chạy vè tông môn.

...

Hành Chấp Đường.

Những người khác đi cùng Viên Minh chấp hành nhiệm vụ trở về đều nộp Hỏa Phác Ngọc để đổi lấy thù lao, chỉ có hắn đã đưa hết Hỏa Phác Ngọc cho Hỏa Điêu ăn, không có cách nào nhận được thù lao.

Tuy nhiên Viên Minh không quá để ý, hắn muốn nhận nhiệm vụ chăm sóc "Hỏa Sàm Nhi", nên trực tiếp đi tìm quản lý chấp sự.

Sau khi đăng ký nhận được nhiệm vụ ở bên đó, Viên Minh bị thông báo cho biết, không phải đệ tử Ngự Thú Đường muốn nhận nhiệm vụ chăm sóc linh thú, cần muốn đi tới Ngự Thú Đường học tập kiến thức liên quan, nhận được sự tán thành mới được.

Dù sao, chuyện này liên quan đến yêu sủng của tam động chủ, một khi xảy ra chuyện sẽ không có ai gánh vác nổi trách nhiệm.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 47%👉
Combo Full lượt đọc giảm 54%👉

Thành viên bố cáo️🏆️