- Quả nhiên là linh tài cao cấp.
Trong mắt Viên Minh vui mừng, càng thêm yêu thích cái sừng đỏ như lửa này, cẩn thận cất nó vào, định sau khi quay về tông môn ẽ nghĩ cách nghiên cứu, tìm hiểu xem nó là thứ gì.
Bên trong nham thạch nóng chảy của Tháp Lý Hỏa Sơn này không ngờ có chứa một cái sừng như vậy, xem ra chỗ núi lửa này không đơn giản.
Tuy nhiên, bây giờ hắn không có năng lực thăm dò ngọn núi này, hắn xoay người gọi Hỏa Điêu, tiếp tục đi về phía xa. Không bao lâu, hắn đã hoàn toàn cách xa khu vực bị dung nham núi lửa bao trùm này.
Viên Minh đứng ở trên một sườn dốc, nhìn mặt đất đầy vết tích tang thương này.
Xảy ra vụ núi lửa phun trào trên quy mô lớn như vậy, Hỏa Phác Ngọc gần núi lửa đều bị dung nham nhấn chìm, hắn không có thủ đoạn tìm kiếm Hỏa Phác Ngọc từ trong dung nham nóng chảy, xem ra nhiệm vụ lần này chỉ có thể dừng ở đây.
Chuyện tiếp theo nên hành động thế nào khiến hắn hơi khó khăn. Hắn không biết mình nên đi tìm người khác, hay tự mình quay lại tông môn trước.
Viên Minh cân nhắc một lát, vẫn quyết định đi tìm người khác. Hắn dẫn theo Hỏa Điêu đi về một hướng.
Bây giờ hắn một mình rời đi, có hơi bạc tình, hơn nữa hắn chỉ nhớ đại khái vị trí tông môn của Bích La Động. Nếu hắn trở lại một người, sợ rằng sẽ có chút phiền phức.
Vào lúc này, có những tiếng động rất nhỏ từ phía sau truyền đến, hình như là tiếng bước chân.
Viên Minh vội vàng xoay người nhìn lại, chỉ thấy trên con đường núi cách đó không xa xuất hiện một người, lại là Lặc Cống.
- Viên sư đệ, ngươi còn sống, Hỏa Điêu cũng bình an không sao, đúng là cám ơn trời đất!
Lặc Cống nhìn thấy Viên Minh và Hỏa Điêu bên cạnh, hưng phấn chạy tới.
Lúc này, Lặc Cống thoạt nhìn đặc biệt chật vật, quần áo trên người bị cháy không ít chỗ, da cũng bị cháy vài nơi, cũng may không vào chỗ hiểm.
Hỏa Điêu liếc nhìn Lặc Cống, sau đó dời ánh mắt không để ý tới nữa, hình như rất không thích người này.
- Lặc Cống sư huynh, ngươi không sao chứ?
Trên mặt Viên Minh cũng vui mừng.
Lúc này gặp phải người quen, luôn là chuyện vui mừng.
- Không sao, không sao, chỉ bị vài vết thương ngoài da, không đáng để nhắc tới. Đúng rồi, Viên sư đệ, ngươi có nhìn đến đám người Lam Kha sư tỷ không? Đương nhiên, còn đó đám người Mộc Ly nữa.
Lặc Cống khoát tay áo, hỏi.
- Vừa rồi trong tình huống nguy cấp, ta chỉ chú ý chạy thoát thân, không chú ý xem người khác thế nào.
Viên Minh lắc đầu.
- Ôi, cũng không biết nàng thế nào.
Lặc Cống nghe vậy thì gãi gáy, trên mặt lộ vẻ lo âu.
Ánh mắt Viên Minh thoáng động. Lặc Cống và Mộc Ly, Xích Thuật, A Cổ Lạp đều mới quên, tất nhiên người hắn lo lắng là Lam Kha, không biết bọn họ có quan hệ thế nào.
- Chúng ta tìm kiếm xung quanh xem. Với thực lực của đám người Lam Kha sư tỷ, chắc hẳn sẽ không sao.
Hắn không nghiên cứu nhiều, đề nghị.
Lặc Cống gật đầu, hai người tìm kiếm về phía trước.
Hỏa Điêu nhảy lên lưng Viên Minh, nằm ở trên bả vai hắn, híp mắt nghỉ ngơi.
- Xem ra Hỏa Điêu rất thích Viên sư đệ! Sau khi Viên sư đệ quay về tông môn, không ngại tiếp nhận nhiệm vụ này thử xem.
Lặc Cống nhìn thấy dáng vẻ ngoan ngoãn của Hỏa Điêu, nửa hâm mộ nửa than thở đề nghị.
Viên Minh quả thật có suy nghĩ này, hỏi:
- Lặc Cống sư huynh, ngươi có thể nói cho ta biết tỉ mỉ hơn về nhiệm vụ này của tam động chủ không?
- Viên sư đệ thật sự có hứng thú à? Thật ra bản thân nhiệm vụ này không có gì. Tam động chủ yêu cầu rất đơn giản, chăm sóc tốt cho Hỏa Điêu, mỗi ngày đút cho nó ăn mấy viên Hỏa Viêm Tinh, đừng để cho nó bị thương là được rồi.
Lặc Cống nói với tốc độ rất nhanh.
- Nghe hình như không khó.
Viên Minh nói.
- Nói ra thì đơn giản nhưng làm lại không dễ dàng gì. Viên sư đệ ngươi còn không biết con Hỏa Điêu này tệ tới mức nào đâu.
Lặc Cống đỡ trán, than thở.
Nhưng vào lúc này, Hỏa Điêu vốn híp mắt đột nhiên mở mắt ra, trong miệng bắt đầu gầm gừ.
Lặc Cống thấy thế, vội vàng lấy ra một khối tinh thể màu đỏ rực đưa tới bên miệng Hỏa Điêu, thoạt nhìn chính là thứ tam động chủ đút cho Hỏa Điêu lúc trước.
Hỏa Điêu nhìn thấy tinh thể, lập tức ngẩng đầu và há miệng cắn lấy vật ấy, nhai nuốt từng ngụm.
- Thù lao của nhiệm vụ này thế nào?
Viên Minh xoa đầu Hỏa Điêu, hỏi thăm chuyện mình quan tâm nhất.
- Thù lao đương nhiên phong phú rồi. Chỉ cần có thể quản được Hỏa Điêu theo yêu cầu của nàng, mỗi tháng sẽ có ba mươi điểm giá trị cống hiến thù lao, hơn nữa còn có thể học tập miễn phí một môn pháp thuật từ chỗ này. Đương nhiên, nó phải là nằm trong phạm vi của Luyện Khí kỳ.
Lặc Cống nói.
Viên Minh nghe được lời này, càng thêm động lòng.
Ba mươi điểm giá trị cống hiến tuyệt đối là một khoản thù lao phong phú. Hắn làm việc ở Hỏa Phường, mỗi tháng chỉ có mười điểm giá trị cống hiến, càng chưa nói tới còn có thể học tập miễn phí một môn pháp thuật.
Hắn tiếp tục xoa đầu của Hỏa Điêu, trong lòng đã âm thầm hạ quyết tâm.
- Viên sư đệ không phải là đệ tử Ngự Thú Đường, nếu muốn nhận nhiệm vụ này, vẫn phải ra tay từ Hành Chấp Đường, chấp sự chỗ đó cũng biết nhiệm vụ này của tam động chủ.
Lặc Cống suy nghĩ một lát sau, lại bổ sung thêm một câu.
- Cảm ơn sư huynh đã chỉ điểm.
Viên Minh cảm ơn một tiếng.
Hai người tiếp tục tìm kiếm về phía trước, tìm thật lâu vẫn không phát hiện ra được manh mối nào.
Viên Minh còn tốt, Lặc Cống lại có vẻ càng lúc càng nôn nóng.
- Cứ tìm kiếm mù quáng như vậy cũng không phải là cách, bằng không chúng ta đổi cách khác?
Viên Minh đề nghị.
- Hả, Viên sư đệ có cách gì?
Ánh mắt Lặc Cống lập tức sáng lên, hỏi.
- Nếu không tìm được đám người Lam Kha sư tỷ, không bằng để cho bọn họ tới tìm chúng ta.
Viên Minh nói.
Lặc Cống sửng sốt, không hiểu.
- Đốt gỗ cho khói bay lên.