Tiên Giả

Chương 141: Một cái sừng cong (2)

Chương Trước Chương Tiếp

Ở trước lực lượng cực lớn này, mấy người ở đây giống như cây nhỏ trong cuồng phong, căn bản không có khả năng phản kháng, cơ thể trực tiếp bị cuốn ra ngoài.

Ngay sau đó, phía xa truyền tới tiếng động "Ầm ầm ầm"!

Viên Minh cố ngẩng đầu lên, lập tức biến sắc.

Chỉ thấy miệng núi lửa chấn động mạnh, một cột dung nham cực lớn phun mạnh ra ngoài, vô số dung nham đỏ ngầu chảy dọc theo sườn núi xuống phía dưới.

Dung nham cũng chảy tới chỗ mấy người đang đứng.

Viên Minh lập tức phát động Phi Mao Thuật, hóa thành hình thái của một con vượn trắng.

Vượn trắng thận nặng sức lực lớn, trạng thái ổn định hơn ở hình người, lảo đảo chạy như điên xuống dưới chân núi.

Đám người Lam Kha cũng vội vàng thi triển thủ đoạn của từng người, chạy thục mạng về phía xa.

Lúc này, mỗi người chỉ có thể lo cho mình, căn bản không quản được người khác.

Viên Minh bỏ chạy về phía xa, không biết ngã bao nhiêu lần, cuối cùng cũng đến được chân núi.

Nếu không phải có hình thái của con vượn trắng da dày thịt béo, hắn đã bị đụng cho đầu rách máu chảy từ lâu.

Mặc dù có da vượn phòng hộ, hắn cũng bị ngã tới mặt mũi bầm dập, miệng mũi chảy máu, trong đầu còn vang lên tiếng ong ong.

Nhưng bây giờ không phải là lúc nghỉ ngơi, dung nham đã lao nhanh đến cách phía sau hắn không xa, cả con đường đều chìm trong dung nham.

- Chít chít chít...

Phía trước vọng tới tiếng kêu của Hỏa Điêu. Nó đã nhanh nhẹn chạy vội về phía ngọn núi thấp bên phải, căn bản không bị mặt đất chấn động làm ảnh hưởng.

Ánh mắt Viên Minh lập tức sáng lên, cũng lập tức chạy về chỗ đó, rất nhanh đã đến dưới ngọn núi thấp.

Hắn phát động tấm da thú vượn trắng, mười ngón tay mọc ra móng vuốt vượn sắc bén, dễ dàng cắm vào trong núi đá, nhanh chóng leo lên đỉnh ngọn núi thấp.

Dung nham không ngừng chảy nhanh xuống đến dưới chân núi vài dặm, mới chậm rãi dừng lại, tất cả đều bị dung nham đỏ ngầu nuốt sạch.

Động đất do núi lửa phun trào gây ra cũng dần dần lắng xuống, mặt đất chậm rãi trở lại bình thường.

Lúc này, Viên Minh đã leo đến đỉnh ngọn núi thấp, giải trừ Phi Mao Thuật biến thân, nằm giang hai tay hai chân, miệng thở dốc, trong lòng còn sợ hãi.

Hỏa Điêu nằm ở bên cạnh hắn, có vẻ khá yên tĩnh.

- Hỏa Sàm Nhi, lần này cảm ơn ngươi.

Viên Minh khẽ xoa đầu của Hỏa Điêu.

Vừa rồi, nếu không phải Hỏa Điêu nhắc nhở cho hắn đúng lúc chạy tới đỉnh núi thấp này tránh nạn, bây giờ hắn tám phần đã bị dung nham nuốt hết, hài cốt cũng không còn.

Hắn nhắm mắt nghỉ ngơi một lát, sau đó đứng dậy nhìn xung quanh, tìm kiếm tung tích của những người khác.

Đám người Lam Kha, Mộc Ly đều có linh thú bay, chỉ cần có thể đúng lúc triệu hoán, bay lên giữa không trung, chắc hẳn có thể chạy thoát.

Lặc Cống kia hình như không có linh thú bay, không biết có trốn thoát được không.

Khắp nơi xung quanh đều là dung nham đỏ ngầu, đừng nói tới người, chim cũng không thấy một con.

Viên Minh lắc đầu, kiểm tra tình hình xung quanh ngọn núi thấp.

Ba mặt của chỗ này đã bị dung nham bao phủ, thật may phía sau vẫn còn có một khu vực không có dung nham, để lại một lối đi.

Viên Minh chỉ thoáng trầm ngâm suy nghĩ một lát, ôm lấy Hỏa Điêu, đi vè phía đó.

- Chít chít chít...

Lúc đi qua nơi nào đó, Hỏa Điêu đột nhiên hưng phấn bắt đầu kêu lên chói tai, mắt nhìn chằm chằm vào một chỗ dung nham cách đó không xa, trong ánh mắt lộ vẻ thèm muốn.

Viên Minh dừng lại, nhìn về nơi ánh mắt Hỏa Điêu tập trung qua.

- Ơ!

Hắn nhướng mày, bấm quyết điểm ra.

Khu vực mặt đất của dung nham đó phát ra tiếng ầm ầm, một cái gai gỗ lớn đột nhiên mọc ra, đương nhiên bị cháy đen.

Bên trong gai gỗ vẫn ngoan cố phát ra từng tia sáng màu xanh lục, chống đỡ dung nham thiêu đốt. Nó bỗng nhiên uốn cong ra ngoài, giống như bàn tay to hắt nước.

Chỉ nghe "Ầm" một tiếng, một ít dung nham bị gai gỗ ném bay, rơi xuống cách Viên Minh không xa.

Từ trong dung nham nóng chảy lăn ra một thứ cong dài, đó là một vật thể màu đỏ rực, dài chừng một thước, hiện ra hình dáng uốn cong, hình như là một cái sừng cong của con dị thú nào đó.

Toàn thân cái sừng cong lập lòe ánh sáng màu đỏ, hình như có ngọn lửa đang thiêu đốt ở phía trên.

Ánh mắt Viên Minh lập tức sáng lên. Tuy cái sừng cong đỏ như lửa này không tản ra bao nhiêu sóng linh lực, nhưng chỉ đơn thuần nhìn hình dáng bề ngoài của nó, đã không thể coi thường được, Hỏa Phác Ngọc còn xa mới có thể bằng được. Chắc đây là một món linh tài có cấp bậc không thấp.

Trước đó, Hỏa Điêu xông về phía dung nham giống như phát điên, chẳng lẽ là vì vật này?

Hỏa Điêu vui vẻ reo lên một tiếng, hóa thành một tàn ảnh bất chợt nhào qua, cắn láy cái sừng đỏ như lửa, xem ra đúng là muốn nuốt nó.

- Dừng tay, không đúng, ngậm miệng!

Viên Minh vội vàng nhào tới, nắm lấy một đầu khác của cái sừng đỏ như lửa kia.

Thứ này không có khả năng là linh tài cấp thấp như Hỏa Phác Ngọc. Bất kỳ một món linh tài cao cấp nào đều có giá trị cực lớn, để cho Hỏa Điêu ăn sạch như thế, có thể hắn sẽ bị thiệt hại rất lớn.

Hỏa Điêu cắn chặt lấy cái sừng đỏ như lửa với lực lượng lớn kinh người, Viên Minh sử dụng hơn nửa sức lực, không ngờ còn không cướp được.

Hắn thầm sốt ruột, đang muốn thi triển chút thủ đoạn khác để đoạt lấy cái sừng, đột nhiên phát hiện hàm răng của Hỏa Điêu căn bản không cắn nổi vật ấy, ngay cả cái răng sắc bén của nó cũng không thể để lại bất kỳ vết tích nào trên đó.

Viên Minh yên lòng, không cướp giật nữa, mỉm cười nhìn Hỏa Điêu.

Hỏa Điêu cắn cái sừng hồi lâu, cắn tưới hàm răng cũng đau nhưng không cắn nổi cái sừng này, chỉ có thể phẫn nộ và bất đắc dĩ từ bỏ.

Viên Minh thấy vậy, lúc này mới cầm lấy cái sừng đỏ như lửa tới trước mắt, cẩn thận quan sát.

Vật ấy chạm vào nóng như lửa nhưng không bỏng tay, cầm ở trong tay khá thoải mái, trên cái sừng hiện ra ít hoa văn ngọn lửa kỳ lạ, thoạt nhìn như là trời sinh.

- Đây rốt cuộc là sừng của loại thú kỳ lạ gì vậy? Không ngờ ở trong dung nham nóng chảy vẫn có thể nguyên vẹn?

Trong lòng Viên Minh thầm nghĩ, đột nhiên nhíu mày.

Lúc này, hắn đứng cách dung nham cách, xung quanh nóng không chịu nổi, hắn vẫn luôn cố hết sức vận công chống đỡ mới. Nhưng sau khi hắn cầm lấy cái sừng đỏ như lửa này, hơi nóng hực hừng xung quanh đột nhiên giảm đi rất nhiều. Hình như cái sừng đỏ như lửa này đang cắt đứt sức nóng xung quanh?

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 54%👉

Thành viên bố cáo️🏆️