Tiên Giả

Chương 140: Một cái sừng cong (1)

Chương Trước Chương Tiếp

- Ngươi muốn cám ơn thì cám ơn hắn đi. Hai chúng ta đều không ra sức, không dám kể công.

Xích Thuật liếc mắt nhìn Viên Minh, sau đó nói với thanh niên tóc đỏ.

- Cảm ơn sư huynh đây, ngày hôm nay nhờ có ngươi, bằng không ta sẽ gặp phiền phức rất lớn.

Người thanh niên tóc đỏ vội vàng nhìn về phía Viên Minh chắp tay cảm ơn.

- Hai chữ sư huynh không dám nhận. Tại hạ là Viên Minh của Hỏa Luyện Đường, mới vừa vào Bích La Động không lâu. Hai vị này là Mộc Ly đệ tử của Luyện Lư Đường và Xích Thuật đệ tử của Luật Quy Đường. Không biết các hạ tên gì?

Viên Minh không giải thích, sau khi giới thiệu hai người Mộc Ly lại hỏi.

- Tại hạ là Lặc Cống, đệ tử Ngự Thú Đường.

Người thanh niên tóc đỏ gãi đầu, vội vàng tự giới thiệu.

- Hóa ra là Lặc Cống sư huynh. Ta đã từng gặp qua con Hỏa Điêu này, nó là linh thú yêu của tam động chủ. Sao ngươi lại dẫn nó tới đây?

Viên Minh đưa Hỏa Điêu tới, hỏi.

Lặc Cống vội vàng giơ tay đón lấy. Nhưng con Hỏa Điêu vừa tới trong tay hắn, đột nhiên giãy dụa kịch liệt, trong miệng còn phát ra tiếng kêu chói tai, móng vuốt hung hăng cào lên trên tay của người thanh niên.

Móng vuốt của Hỏa Điêu khá sắc bén, trên tay Lặc Cống lập tức hiện ra mấy vết thương giống như dao cắt, máu ồ ồ chảy ra.

Hắn đau đớn kêu lên một tiếng, bàn tay thả lỏng, Hỏa Điêu rơi xuống.

Viên Minh vội vàng giơ tay đón lấy Hỏa Điêu.

Nhắc tới cũng lạ, Hỏa Điêu vừa đến trên tay Viên Minh lại lập tức trở nên ngoan ngoãn, không chỉ không giãy giụa đả thương người, trái lại còn dùng đầu cọ nhẹ vào người hắn.

Nhìn thấy cảnh này, Lặc Cống, Mộc Ly, Xích Thuật đều lộ vẻ kinh ngạc.

- Không ngờ Viên sư đệ không chỉ biết luyện khí, còn tinh thông Ngự Thú Thuật đấy!

Lặc Cống nói.

- Viên mỗ mới vào tông môn, đâu biết được Ngự Thú Thuật gì. Chỉ có điều lúc trước ta may mắn vô tình gặp được tam động chủ ở trong Thập Vạn Đại Sơn, đi theo bên cạnh nàng, từng dẫn theo con Hỏa Điêu một thời gian, có thể nó còn nhớ rõ ta thôi.

Viên Minh giải thích nửa thật nửa giả.

- Hóa ra là vậy.

Lặc Cống ồ một tiếng, ánh mắt hình như hơi thất vọng.

Mộc Ly và Xích Thuật nghe nói Viên Minh có quen biết với tam động chủ thì liếc mắt nhìn nhau, trong ánh mắt nhìn về phía Viên Minh bất giác đã thay đổi.

Dát...

Một tiếng chói tai vang lên, Kim Tình Điêu bay tới. Lam Kha và A Cổ Lạp đứng ở trên lưng con điêu, hiển nhiên đã chú ý tới tình huống bên này, chạy tới.

- Lặc Cống, sao ngươi lại ở đây?

Lam Kha từ trên lưng con chim điêu nhảy xuống, liếc mắt nhìn về phía Lặc Cống, sau đó hỏi, hình như nàng có quen biết với Lặc Cống.

A Cổ Lạp cũng nhảy xuống theo, ngực áo của hắn mơ hồ lớn hơn nhiều, rõ ràng trong thời gian này, lại có thu hoạch không nhỏ.

- Lam Kha sư tỷ, vẫn là vì con Hỏa Điêu này đấy.

Lặc Cống gật đầu lên tiếng chào, khẽ cười khổ nói.

- Không phải ngươi nhận nhiệm vụ kia của tam động chủ chứ?

Lam Kha nhìn về phía Hỏa Điêu trong tay Viên Minh, hỏi.

- Đúng vậy, ta cân nhắc không chu toàn. Nhiệm vụ này còn khó hơn ta đoán nhiều. Ngày hôm nay, nếu không phải đám người Viên sư đệ giúp đỡ, ta suýt nữa đã làm hỏng chuyện. Xem ra thiên phú Ngự Thú Thuật của ta chưa đủ, nhiệm vụ này vẫn đành dừng ở đây thôi.

Lặc Cống thở dài.

- Hai vị đang nói gì vậy? Các ngươi đừng chỉ mãi nói chuyện, cũng nói cho chúng ta nghe đi. Lặc Cống sư huynh đang thực hiện nhiệm vụ tông môn à?

Mộc Ly nhíu mày hỏi.

Bọn họ ở đây thu thập Hỏa Phác Ngọc, nhưng không muốn bị dính vào chuyện khác.

- Mộc Ly sư đệ không cần phải lo lắng. Nhiệm vụ ta nói không phải là nhiệm vụ gì khác, chỉ là chăm sóc con Hỏa Điêu này thôi. Đây là nhiệm vụ do tam động chủ đưa ra, sẽ không ảnh hưởng đến chuyện chúng ta thu thập Hỏa Phác Ngọc.

Lam Kha nói.

- Chăm sóc Hỏa Điêu? Còn có nhiệm vụ này à?

Ánh mắt Viên Minh lộ ra sự kinh ngạc.

Chăm sóc một con linh thú thôi, còn cần phải ban bố nhiệm vụ sao? Nếu Hỏa Điêu thật sự bướng bỉnh, nhốt lại là được rồi.

- Viên sư đệ ngươi không hiểu ngự thú, không biết chuyện trong này. Chăm sóc linh thú không phải chỉ cho ăn ngon uống tốt là được, còn phải cẩn thận chiếu cố tới tâm trạng của bọn chúng, dẫn dắt tính tình của chúng. Con Hỏa Điêu này còn đang trong thời kỳ con non, chính là lúc hoạt bát hiếu động nhất. Nếu nhốt nó trong thời gian dài sẽ ảnh hưởng tới sự trưởng thành của nó. Tam động chủ thường ngày bận rộn nên không có thời gian, mới phải ban bố nhiệm vụ này.

Lặc Cống nói.

- Thì ra là thế. Chỉ có điều ta hình như không nhìn thấy nhiệm vụ này ở trong Hành Chấp Đường?

Viên Minh hỏi.

- Hành Chấp Đường tai vách mạch rừng, tam động chủ còn chưa chính thức tuyên bố nhiệm vụ này, chỉ đánh tiếng với người của Ngự Thú Đường chúng ta, cho nên trên tấm bia đá nhiệm vụ không có thể hiện.

Lặc Cống nói.

Viên Minh ồ một tiếng, đang muốn nói gì đó, Hỏa Điêu trong tay đột nhiên giãy dụ, từ trong lòng Viên Minh xuống đất.

Viên Minh kinh ngạc, đang muốn giơ tay bắt lại, Hỏa Điêu lại không trốn, há miệng cắn trang phục của Viên Minh, kéo hắn về phía xa.

Dát dát dát!

Kim Tình Điêu của Lam Kha cũng phát ra tiếng kêu chói tai, hoảng sợ nhìn về phía ngọn núi lửa lớn.

Mọi người ở đây đều sửng sốt.

Vào lúc này, mặt đất dưới chân bọn họ đột nhiên chấn động. Với thực lực của mọi người ở đây, cũng suýt nữa ngã sấp xuống.

Không chờ bọn họ đứng vững, mặt đất đã chấn động lần thứ hai, sau đó là lần thứ ba...

Sắc mặt Viên Minh tái nhợt, bám vào một tảng đá lớn bên cạnh mới miễn cưỡng đứng vững.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 54%👉

Thành viên bố cáo️🏆️