Tiên Giả

Chương 139: Lao tới nham thạch nóng chảy (2)

Chương Trước Chương Tiếp

Người thanh niên tóc đỏ vừa chạy vừa kêu lên, trong giọng nói lộ vẻ cấp bách.

Viên Minh hơi sửng sốt.

Theo ý của người này, chẳng lẽ Hỏa Điêu muốn đi vào trong nham thạch nóng chảy?

Tuy linh trí của Hỏa Điêu chưa mở ra, nhưng cho dù là con kiến hôi cũng có bản năng cầu sống, làm sao có thể nhảy vào trong dung nham nóng chảy.

Tuy nhiên Hỏa Điêu này lại chạy như bay về phía trước, trong ánh mắt nóng như lửa, rất có ý tiến thẳng không lùi, vĩnh viễn không quay đầu lại.

- Nó sẽ không thật sự nhảy vào trong dung nham nóng chảy chứ?

Vẻ mặt Viên Minh thoáng biến đổi, vội vàng đuổi theo, trong miệng la lên tên "Hỏa Sàm Nhi".

Nhưng Hỏa Điêu vốn khá thân thiết với hắn, lúc này căn bản không để ý tới tiếng gọi của hắn, vẫn chạy về phía dung nham núi lửa trước mặt mà không quay đầu lại, hình như ở đó có thứ gì rất thu hút nó.

Tốc độ Hỏa Điêu chạy rất nhanh, Viên Minh đã thi triển Vô Ảnh Bộ vẫn không đuổi kịp, khoảng cách giữa hai bên vẫn đang không ngừng kéo dài thêm.

Viên Minh nhớ tới tam động chủ có ơn cứu mạng mình, hắn cắn răng, thi triển Phi Mao Thuật.

Tấm da vượn trắng cuốn lên trên người hắn. Trong chớp mắt, hắn đã hóa thành hình thái của con vượn trắng, tốc độ lập tức tăng lên rất nhiều, nhưng vẫn khó có thể bằng được Hỏa Điêu.

Lúc này, hai bên đã cách chỗ dung nham núi lửa không xa, với tốc độ của Hỏa Điêu, lại có thể lập tức đến nơi.

Viên Minh đảo tròng mắt, lấy từ trong ngực ra một khối Hỏa Phác Ngọc, ném về phía trước.

Lúc trrước, hắn từng nhìn thấy tam động chủ sử dụng một khối tinh thạch đỏ ngầu thu hút Hỏa Điêu, Hỏa Phác Ngọc cũng là khoáng thạch thuộc tính hỏa, có lẽ có tác dụng.

Hỏa Phác Ngọc bay qua tạo thành một đường cong, rơi chính xác vào trước người Hỏa Điêu.

Hỏa Điêu nhìn về phía Hỏa Phác Ngọc, vui mừng kêu một tiếng, nhào qua há miệng ngậm lấy.

- Quả nhiên có tác dụng.

Ánh mắt Viên Minh vui mừng, bước chân nhanh hơn.

Nhưng Hỏa Điêu ngẩng đầu lên, một hơi nuốt xuống Hỏa Phác Ngọc, lại lập tức tiếp tục chạy về phía trước, trước sau chỉ dừng lại ba lần hít thở.

Sắc mặt Viên Minh cứng đờ, cũng may trong thời gian ba lần hít thở, khoảng cách giữa hai bên đã thu hẹp lại một chút.

Hắn tiếp tục đuổi theo về phía trước, đau lòng lại lấy ra một khối Hỏa Phác Ngọc ném ra ngoài, rơi vào phía trước mặt Hỏa Điêu.

Hỏa Điêu hình như khá thích Hỏa Phác Ngọc, lại dừng bước ngậm lấy, ngửa đầu nuốt vào, lúc này mới tiếp tục chạy về phía trước.

Có kinh nghiệm ngậm ngọc lúc trước, lần này Hỏa Điêu chỉ tốn khoảng hai lần hít thở.

- Đúng là giỏi ăn thật.

Viên Minh bất đắc dĩ lầm bầm một câu, tiếp tục lấy Hỏa Phác Ngọc ném ra.

Bảy khối Hỏa Phác Ngọc đã bị ném ra trong nháy mắt, khoảng cách giữa hai bên cũng cuối cùng thu lại còn chưa tới ba trượng. Nhưng Hỏa Điêu chỉ cách nham thạch nóng chảy chưa tới năm trượng.

Viên Minh chờ đúng thời cơ bấm quyết điểm ra. Mặt đất phía trước Hỏa Điêu ầm ầm chấn động, một cái gai gỗ lớn bằng miệng bát xuất hiện trong không trung.

Hỏa Điêu suýt nữa đụng phải, tức giận gầm khẽ một tiếng, đi vòng qua bên cạnh.

Nhưng bên kia cũng phát ra một tiếng nổ, lại xuất hiện một cái gai gỗ lớn ngăn cản lối đi của nó.

Không chờ Hỏa Điêu có phản ứng, các hướng khác xung quanh nó cũng liên tục vang lên tiếng động. Từng cái gai gỗ không ngừng xuất hiện, trong chớp mắt đã hình thành một hàng rào gỗ nhốt Hỏa Điêu ở bên trong.

Hỏa Điêu đi vào vòng ở trong hàng rào gỗ, thân hình đột nhiên khựng lại, tiếp đó tung người nhảy lên phía trên.

Những gai gỗ kia chỉ cao có bốn năm thước, sức nhảy của Hỏa Điêu cũng không tệ, dễ dàng nhảy ra ngoài.

Nhưng nó vừa nhảy lên, một bàn tay lớn mọc đầy lông trắng từ bên cạnh thò tới, tóm lấy lưng của Hỏa Điêu.

Hỏa Điêu giơ bốn chân cào loạn, không ngừng rít gào, nhưng bàn tay kia vẫn tóm chặt lấy gáy nó, bất kể nó giãy dụa thế nào cũng chỉ vô ích.

Viên Minh không để ý đến Hỏa Điêu, lập tức giải trừ Phi Mao Thuật.

Hắn thi triển Phi Mao Thuật thêm một lần hít thở, sát khí trong cơ thể cũng sẽ tích góp thêm một phần. Tuy Minh Nguyệt Quyết hình như có thể hóa giải, nhưng hắn vẫn dự định cố gắng hạn chế dùng.

Tấm da vượn trắng từ trên người hắn tuột xuống, bị hắn tóm lấy, nhét loạn vào trong người.

Lúc này, không biết Hỏa Điêu rít gào mệt, hay nhìn thấy bản thể của Viên Minh, đột nhiên trở nên ngoan ngoãn.

- Viên sư đệ, sao ngươi tới đây?

Từ phía trước đột nhiên truyền đến một giọng nói. Hai bóng người từ trong chỗ đất trũng phía trước đi ra. Đó là Mộc Ly và Xích Thuật.

- Ngươi bắt được cái gì vậy? Hỏa Hồ à? Ngươi cũng phải cẩn thận đấy!

Mộc Ly nhìn thấy Hỏa Điêu trong tay Viên Minh, lông mày rậm nhíu lại, gậy sắt trong tay lại muốn đánh tới.

Trong Thập Vạn Đại Sơn có vô số hung thú, chúng nắm giữ đủ loại năng lực kỳ lạ. Nếu gặp phải chúng, tốt nhất phải lập tức giết chết, nếu không cẩn thận sẽ mất mạng như chơi.

Trong tay Xích Thuật bấm quyết, trước người xuất hiện hai quả cầu lửa lớn bằng đầu người, bước vào tư thế chuẩn bị.

- Hai vị dừng tay, đó là linh thú của tam động chủ. Đó là một con Hỏa Điêu còn nhỏ!

Viên Minh vội vàng giấu Hỏa Điêu ra phía sau, nói.

- Linh thú của tam động chủ! Sao nó ở chỗ này?

Mộc Ly kinh hãi, thu gậy sắt lại và hỏi.

- Cái này sợ rằng còn phải hỏi hắn.

Viên Minh xoay người nhìn về phía sau.

Lúc này, người thanh niên tóc đỏ kia thở hồng hộc chạy tới, nhìn thấy Viên Minh đã bắt được Hỏa Điêu, không khỏi thở phào nhẹ nhõm, chắp tay nói cám ơn:

- Cảm ơn... cảm ơn ba vị sư huynh cứu giúp!

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 54%👉

Thành viên bố cáo️🏆️