Lam Kha há miệng huýt sáo một tiếng thật dài, con Kim Tình Điêu kia lại bay tới, xoay quanh ở trên đỉnh đầu nàng, đôi mắt màu vàng lấp lánh có thần nhìn lướt qua bên dưới.
Viên Minh và A Cổ Lạp theo sát phía sau, đồng thời để ý động tĩnh xung quanh, đề phòng Hỏa Nham Xà tập kích.
- Cô!
Một lát sau, Kim Tình Điêu đột nhiên kêu lên một tiếng, mắt nhìn một khối đá màu đen phía trước, thoạt nhìn là kết quả nham thạch nóng chảy nguổi đi.
Lam Kha thấy vậy, không nói hai lời, giơ tay chỉ về phía trước. Vòng tay màu trắng bạc trên cổ tay bắn ra, đập vào phía trên tảng đá màu đen.
Ánh sáng trên vòng tay đột nhiên ngưng tụ, hình thành một tia sáng bạc giống như mũi kiếm chém khối đá màu đen thành hai mảnh giống như xuyên qua đất đá mục nát vậy.
Trong tảng đá màu đen lộ ra một khối ngọc màu đỏ lớn bằng nắm tay, đó chính là Hỏa Phác Ngọc.
Trong mắt Viên Minh lóe lên vẻ kinh ngạc, không ngờ mắt của Kim Tình Điêu tự nhiên thần kỳ như vậy, thậm chí có thể nhìn thấu được bên trong tảng đá?
- Khối thứ nhất!
Lam Kha đi tới, thò thân qua nhặt Hỏa Phác Ngọc.
Từ phía sau tảng đá gần đó bắn ra một cái bóng đỏ sậm, lại là một con rắn màu đỏ sậm lớn bằng miệng chén, răng nanh sáng như tuyết cắn về phía bắp chân của Lam Kha, nó chính là một con Hỏa Nham Xà ở đây.
Con rắn này chỉ là hung thú cấp một hạ giai, công kích không tính là quá lợi hại, nhưng trong rắn răng ẩn chứa kịch độc, cho dù là tu sĩ Luyện Khí đỉnh phong bị cắn phải, cũng sẽ có phiền toái lớn.
A Cổ Lạp khoát tay, ánh sáng màu xanh lam lượn lờ, một mũi tên nước nhanh chóng bắn về phía Hỏa Nham Xà.
Nhưng động tác của hắn vẫn chậm một bước, mũi tên nước rõ ràng không kịp ngăn cản con rắn đỏ.
Đôi mi thanh tú của Lam Kha nhíu lên, cái vòng trên cổ tay phát ra ánh sáng màu bạc, đang muốn ngăn cản Hỏa Nham Xà.
Vào lúc này, mặt đất vang lên tiếng ầm ầm, một cây gai gỗ sắc nhọn chợt nhô lên, xuyên qua cơ thể của Hỏa Nham Xà, độii nó lên.
Lúc này, mũi tên nước màu xanh lam kia cuối cùng bắn tới trên thân của con rắn này.
Một tiếng "Ầm" vang lên, cơ thể của Hỏa Nham Xà bị bắn thành hai đoạn, máu bắn ra, hai phần thân rắn vặn vẹo vài cái, rất nhanh đã bất động.
Lam Kha gọi vòng tay màu trắng bạc về, cất viên Hỏa Phác Ngọc kia đi, quay đầu lại nhìn Viên Minh gật đầu, tiếp tục tìm kiếm về phía trước.
Viên Minh theo sát phía sau, chú ý mật thiết tới động tĩnh xung quanh.
A Cổ Lạp tự cảm thấy mất mặt, sắc mặt càng thêm khó coi, trong mắt nhìn về phía bóng lưng Viên Minh lóe lên sự thâm độc.
Một giờ trôi qua rất nhanh.
Ba người phối hợp càng thêm thành thạo. Viên Minh và A Cổ Lạp hợp sức, ngăn cản tất cả những con Hỏa Nham Xà tập kích tới. Lam Kha không còn lo lắng, có thể yên tâm điều động Kim Tình Điêu tìm kiếm Hỏa Phác Ngọc, hiệu suất rất nhanh.
Cho đến tận lúc này, bọn họ đã tìm được hai mươi mấy khối Hỏa Phác Ngọc, Lam Kha cũng dựa theo tỉ lệ đã bàn bạc trước đó, chia cho hai người Viên Minh và A Cổ Lạp Hỏa Phác Ngọc.
Viên Minh sờ trong người, trong đó đã chứa bảy khối Hỏa Phác Ngọc, chúng va chạm vào nhau phát ra âm thanh trong trẻo. Năm khối Hỏa Phác Ngọc có thể đổi được một điểm giá trị cống hiến. Những Hỏa Phác Ngọc tương đương với một điểm rưỡi giá trị cống hiến.
Bây giờ còn sớm, nếu dựa theo tốc độ lúc này, trước khi trời tối, hắn có thể thu được mười mấy khối, thậm chí là hai mươi khối Hỏa Phác Ngọc, đây chính là bốn điểm giá trị cống hiến.
Vừa nghĩ tới điều này, trong lòng Viên Minh lập tức nóng lên.
Vào lúc này, đan điền của hắn đột nhiên đập mạnh, pháp lực đã cạn.
Do không đủ pháp lực hộ thể, các nơi trên người hắn cũng bắt đầu thấy đau đớn.
Viên Minh không có bảo vật tránh lửa giống như Lam Kha, A Cổ Lạp, hắn kiên trì đến bây giờ đã không dễ dàng gì.
- Hai vị, pháp lực của ta sắp tiêu hao hết, phải rời khỏi đây nghỉ ngơi một lát.
Viên Minh không cố chống đỡ, nói.
A Cổ Lạp khẽ nâng cằm lên, trong mắt lộ ra sự giễu cợt, sắc mặt thâm trầm ngược lại trở nên dễ coi hơn.
- Không sao, ngươi đi trước đi, hai người chúng ta có thể tự bảo vệ mình.
Lam Kha nói.
- Ừ, các ngươi tiếp tục tìm kiếm Hỏa Phác Ngọc, thu hoạch trong lúc ta rời đi, hai vị tự chia nhau là được rồi.
Viên Minh nói một tiếng, sau đó bước nhanh rời đi, chẳng bao lâu đã tới dưới chân ngọn núi lửa.
Nơi nhiệt độ ở đây đã trở lại bình thường, hắn tìm một chỗ yên tĩnh, vận chuyển Cửu Nguyên Quyết.
Linh khí thiên địa tập trung lại, bổ sung pháp lực của hắn.
Một khắc trôi qua, Viên Minh đột nhiên mở mắt.
Bên trong đan điền chỉ khôi phục được gần một nửa pháp lực, tốc độ khôi phục rõ ràng chậm hơn trước.
- Có chuyện gì vậy? Linh khí ở đây cũng không loãng mà.
Viên Minh đang muốn kiểm tra tỉ mỉ, chợt nghe có tiếng xèo xèo từ phía xa truyền đến, nghe có hơi quen.
Hắn đứng lên, nấp ở phía sau một tảng đá lớn gần đó, nhìn về phía tiếng động phát ra.
Một bóng đỏ gầy nhỏ giống như hồ ly xuất hiện ở phía xa, chạy nhanh về phía núi lửa, chính là con Hỏa Điêu kia của tam động chủ.
- Hỏa Sàm Nhi! Sao nó có thể tới đây? Chẳng lẽ tam động chủ tới đây?
Viên Minh đi ra.
Nói thế nào hắn cũng được tam động chủ dẫn vào tông môn, bây giờ Hỏa Luyện Đường nơi hắn ở cũng do nàng quản lý, nếu nàng ở gần đây, lẽ ra mình nên tiến tới bái kiến.
Viên Minh nhìn xung quanh hồi lâu, vẫn chưa phát hiện ra bóng dáng của tam động chủ.
Lúc này, Hỏa Điêu cũng chú ý thấy Viên Minh ở phía xa, nó quay đầu nhìn qua bên này, bước chân đang chạy vội cũng khựng lại.
Nhưng nó rất nhanh đã rời mắt, tiếp tục chạy như bay về phía núi lửa.
Trên mặt Viên Minh lộ vẻ kinh ngạc, nhìn dáng vẻ này của Hỏa Điêu, hình như đang đuổi theo thứ gì?
Vào lúc này, từ phía xa truyền đến những tiếng bước chân vội vàng, lại có bóng dáng một thanh niên cao lớn, tóc đỏ, trên đầu đầy mồ hôi chạy tới đây, nhìn trang phục là đệ tử Ngự Thú Đường.