- Mới vào tông môn nửa tháng? Một người mới nhận nhiệm vụ này làm gì, là muốn vội vàng đi qua cho Hỏa Nham Xà ăn sao? Đội ngũ chúng ta không cần những kẻ kéo chân sau, cũng không chịu trách nhiệm nhặt xác thay người khác!
Nam tử vạm vỡ da đen sa sầm mặt xuống, không khách khí nói.
- Viên sư đệ, đám người A Cổ Lạp nói không phải không có lý, thu thập Hỏa Phác Ngọc có nguy hiểm không nhỏ, gặp phải Hỏa Nham Xà tập kích, chúng ta có lẽ không để ý tới ngươi được. Ngươi vẫn nên yên tâm tu luyện một thời gian, nâng cao thực lực rồi tiếp nhận nhiệm vụ sẽ tốt hơn.
Thiếu phụ xinh đẹp khuyên, trong ánh mắt cũng kèm theo sự phản đối.
- Cảm ơn sư tỷ và sư huynh đây nhắc nhở, tuy tại hạ bất tài nhưng tự nghĩ mình vẫn còn có khả năng tự bảo vệ, sẽ không thêm phiền phức cho các ngươi.
Viên Minh nhìn thiếu phụ xinh đẹp, nam tử vạm vỡ da đen khẽ gật đầu, mỉm cười nói.
Đối với A Cổ Lạp, hắn dường như không nhìn thấy.
Đôi mi thanh tú của thiếu phụ xinh đẹp nhướng lên, nam tử vạm vỡ da đen khẽ hừ một tiếng, thật ra cũng không nói gì thêm.
Lúc này, A Cổ Lạp ở bên cạnh bị phớt lờ, gương mặt đã biến thành màu gan heo, từ trong đám người kia bước ra:
- Giọng điệu không nhỏ đâu. Ngươi muốn gia nhập đội ngũ của chúng ta, vậy phải để cho ta xem thử thực lực của ngươi lại nói sau!
- Nếu A Cổ Lạp sư huynh muốn muốn chỉ giáo, vậy mời ra tay.
Viên Minh không nhanh không chậm nói.
- Được, nhận lấy một mũi tên của ta trước đi!
A Cổ Lạp bấm quyết điểm ra.
Một dòng nước trong suốt hiện ra trong không trung, nhanh chóng uốn lượn biến hình, lập tức hóa thành một cái cung nước kỳ lại dài hai thước, chỗ dây cung còn tự động sinh ra một mũi tên nước sáng lấp lánh.
Một tiếng rít chói tai vang lên, mũi tên nước phá không lao thẳng đến ngực của Viên Minh với tốc độ vượt xa mũi tiễn bình thường.
A Cổ Lạp lén giở trò, nói trước xong lại âm thầm bấm quyết thi pháp, vừa dứt lời, mũi tên nước này đã bắn ra ngoài.
- Thủy Tiễn Thuật?
Viên Minh không hề hốt hoảng, tay phải đẩy vào hư không, lòng bàn tay hiện ra ánh sáng màu xanh lục nồng đậm.
Từ trong đó xuất hiện một cái gai gỗ lớn, phát sau mà đến trước ngăn cản ở trước mũi tên nước.
Những ngày qua, Viên Minh vẫn khổ luyện Minh Nguyệt Quyết, lực lượng thần hồn không tăng lên bao nhiêu, nhưng tốc độ phản ứng lại tăng nhanh hơn nhiều.
Ầm một tiếng, mũi tên nước vỡ ra, gai gỗ cũng bị đánh cho rách tả tơi hơn nửa.
- Cái gì?
Vẻ mặt A Cổ Lạp đờ ra.
Hắn âm thầm thi pháp trước, lấy tốc độ nhanh chóng của Thủy Tiễn Thuật, không ngờ vẫn bị Mộc Thứ Thuật ngăn cản!
- Như vậy được không?
Viên Minh thản nhiên nói, lòng bàn tay lại có ánh sáng màu xanh lục trào ra, gai gỗ vỡ nát lập tức khôi phục lại giống như lúc ban đầu.
Vẻ mặt A Cổ Lạp khó coi, hai tay nhanh chóng bấm quyết, trên cây cung nước có ánh sáng hiện lên, lóe lên đủ năm mũi tên nước.
Vèo vèo vèo!
Năm mũi tên nước đồng thời rời khỏi dây cung về phía Viên Minh.
- Năm mũi tên cùng phát! A Cổ Lạp tu luyện Thủy Tiễn Thuật đạt đến cảnh giới này từ bao giờ vậy?
Thiếu phụ xinh đẹp khẽ kinh ngạc kêu lên một tiếng.
Nam tử vạm vỡ da đen và thanh niên mắt tam giác thấy vậy, cũng lộ ra vài phần kinh ngạc.
Muốn luyện được Thủy Tiễn Thuật không khó khăn, nhưng đồng thời thi triển ra năm mũi tên lại không dễ dàng gì, điều này cần pháp lực thâm hậu, cùng với khả năng khống chế pháp lực mạnh mẽ.
Viên Minh nhìn thấy cảnh này, sắc mặt thoáng nghiêm trọng, nhưng vẫn bình tĩnh thi pháp, bấm quyết điểm ra.
Mặt đất trước người hắn liên tục chớp hiện ánh sáng màu xanh lục, ba gai gỗ lớn mọc ra, mỗi cái có đường kính đạt tới mấy thước, cùng chắn trước người hắn, lập tức che khuất bóng dáng của hắn.
Viên Minh không đủ pháp lực, chỉ có thể đồng thời triệu hồi ra ba gai gỗ.
Mũi tên nước bắn vào trên gai gỗ, dễ dàng xuyên qua thành năm lỗ lớn, nhưng lại không thấy bóng dáng Viên Minh ở phía sau đây bữa.
A Cổ Lạp kinh ngạc không hiểu. Vào lúc này, bên cạnh đột nhiên xuất hiện một luồng gió mạnh. Bóng dáng của Viên Minh từ trong không trung xuất hiện, trong tay đã có thêm Thanh Ngư Kiếm chém xuống.
Bảo kiếm hóa thành một tia sáng lạnh, giống như ánh chớp lôi thạch đánh xuống.
A Cổ Lạp biến sắc, tay phải chợt bóp nát cái gì đó, bên ngoài thân hiện ra một tầng khí lưu màu xanh, nhanh chóng tránh sang bên cạnh.
Nhưng dưới chân hắn đột nhiên đau xót, lại là một gai gỗ rất nhỏ mọc ra mà không có dấu hiệu nào báo trước, đâm vào lòng bàn chân của hắn.
Vì nhiệm vụ hôm nay, A Cổ Lạp đi đôi giày được chế tạo đặc biệt được chế tạo bởi da của một loại cá sấu, cứng rắn khác thường, Mộc Thứ Thuật không thể đâm thủng đế giày, nhưng làm cho hắn lảo đảo, động tác tránh né dừng lại trong chớp mắt.
Ánh sáng sắc bén của Thanh Ngư Kiếm cuốn ra, không ngờ bọc lấy một cánh tay của hắn, mắt thấy sẽ chém xuống.
Đúng lúc này, một tia sáng bạc từ bên cạnh bắn tới, nhanh chóng lướt qua tầm mắt tất cả mọi người, "Keng" một tiếng đánh trúng Thanh Ngư Kiếm.
Cổ tay Viên Minh tê dại, Thanh Ngư Kiếm tuột tay bay ra ngoài, người cũng bị đẩy lùi lại hai bước.
Bản thể tia sáng bạc kia cũng hiện ra, đó là một vòng tay màu trắng bạc, chính là cái vòng trên cổ tay của thiếu phụ xinh đẹp kia.
Vù!
Một bóng dáng phiêu dật hiện lên, thiếu phụ xinh đẹp xuất hiện ở giữa hai người.
- Ha ha, hai vị thi triển pháp thuật ngũ hành khiến người ta mở rộng tầm mắt, sau này chúng ta còn phải chấp hành nhiệm vụ, không bằng dừng cuộc so tài ở đây được không?
Thiếu phụ xinh đẹp mỉm cười nói, ánh mắt nhìn về phía Viên Minh đã khác hẳn, rõ ràng tán thành thực lực của hắn.
- Đương nhiên là được rồi. Ta và A Cổ Lạp sư huynh vốn chỉ so tài thôi.
Viên Minh cười ha hả nói, sau đó nhặt Thanh Ngư Kiếm trên mặt đất bên cạnh lên, cất đi.
A Cổ Lạp không nói một lời, sắc mặt có phần tái mét.
- Viên Minh sư đệ có thực lực không tầm thường, gia nhập đội ngũ làm nhiệm vụ, hai vị chắc cũng không có ý kiến gì chứ?
Thiếu phụ xinh đẹp nhìn về phía nam tử vạm vỡ da đen và nam tử mắt tam giác.
- Viên sư đệ có tu vi không tầm thường, Mộc mỗ đương nhiên hoan nghênh.
Nam tử vạm vỡ da đen toét miệng cười nói, không còn kiêu căng như trước.
Nam tử mắt tam giác không nói gì, cũng gật đầu.
- Nếu thế, vậy chúng ta chuẩn bị lên đường thôi.
Thiếu phụ xinh đẹp gật đầu, nói.
- Mấy vị có thể chờ ta một lát không? Ta có món đồ để trong chỗ ở, ta đi lấy, rất nhanh có thể trở về.