Kỳ Kỳ Cách khẽ nói.
- Nói cũng đúng, tới Hành Chấp Đường tiếp nhận nhiệm vụ cũng tương tự với làm việc vặt.
Viên Minh đưa ra một ví dụ.
- Cũng có thể nói như vậy.
Kỳ Kỳ Cách hơi ngẩn người, sau đó nói.
Viên Minh gật đầu, nhìn về phía tấm bia đá.
Trên tấm bia đá có đủ loại nhiệm vụ, đơn giản nhất là nhiệm vụ làm chân chạy truyền tin, căn bản là đệ tử Bích La Động viết thư cho người nhà.
Loại nhiệm vụ này không nguy hiểm, nhưng thù lao ít đến thấy thương, chỉ có một, hai điểm giá trị cống hiến.
Thù lao cao hơn là một vài nhiệm vụ thu thập, đi tới một số địa phương hiểm yếu để thu thập linh thảo linh tài, hoặc săn giết hung thú, thu hoạch nguyên liệu từ hung thú vân vân, thưởng giá trị cống hiến là vài điểm đến mấy chục điểm.
Nhiệm vụ có giá trị cống hiến cao hơn cũng có, mức độ nguy hiểm lại hơn hẳn thu thập linh tài, săn giết hung thú.
Ánh mắt Viên Minh nhìn vào một nhiệm vụ trả thù lao cao nhất, đó là một nhiệm vụ tiêu diệt, đối tượng tiêu diệt không phải hung thú, mà là một tu sĩ tên là Mã Tinh Không.
Căn cứ vào giới thiệu phía sau nhiệm vụ, người này là đệ tử trốn khỏi Bích La Động, tu vi đã đạt tới Luyện Khí đỉnh phong, nắm giữ một con linh thú thực lực có thể tương đương với Trúc Cơ kỳ, Bích La Động treo giải thưởng một nghìn giá trị cống hiến để lùng bắt, không quan tâm tới chết sống.
- Kỳ Kỳ Cách sư tỷ, ngươi có biết Mã Tinh Không này không? Sao ta nghe tên giống như người Trung Nguyên?
Viên Minh dò hỏi.
- Ta có biết một ít, người này đúng là người Trung Nguyên, ban đầu là đệ tử Ngự Thú Đường, nghe nói là xuất thân Phi Mao thú nô, được Mông Sơn trưởng lão đích thân dẫn vào tông môn. Hơn một năm trước, hắn đột nhiên trốn đi, đến nay còn chưa bắt được.
Kỳ Kỳ Cách không xấu hổ nữa, nói chuyện cũng nhiều hơn.
- Mã Tinh Không này có lợi hại hơn nữa cũng chỉ là tu sĩ Luyện Khí kỳ, Bích La Động không ngờ tốn một nghìn giá trị cống hiến để lùng bắt à?
Viên Minh không hiểu hỏi.
- Cái này ta cũng không biết.
Kỳ Kỳ Cách lắc đầu nói.
Viên Minh chỉ thuận miệng hỏi, rất nhanh đã ném ra sau đầu, tiếp tục kiểm tra nhiệm vụ trên tấm bia đá.
Hôm nay, hắn tới đây đương nhiên không chỉ để nhìn, nếu có nhiệm vụ thích hợp, hắn muốn thử xem, kiếm lấy một ít giá trị cống hiến.
Nhiệm vụ chân chạy truyền tin thì không cần cân nhắc, giá trị cống hiến quá ít, hơn nữa loại nhiệm vụ này tốn rất nhiều thời gian, tùy tiện một nhiệm vụ cũng mất mười ngày nửa tháng, hắn còn phải làm việc ở trong Hỏa Phường, không thể rời đi lâu như vậy được.
Viên Minh phong tỏa mục tiêu ở vài nhiệm vụ thu thập, rất nhanh đã nhìn trúng một cái.
- Thu thập Hỏa Phác Ngọc: Đi tới Tháp Lý Hỏa Sơn thu thập Hỏa Phác Ngọc, cứ năm khối đổi lấy một điểm giá trị cống hiến, có thể tập hợp thành đội để hoàn thành.
Sau khi Viên Minh bước vào Bích La Động, đã cố ý nghe ngóng tình hình địa lý gần đây, nghe nói Tháp Lý Hỏa Sơn chỉ cách sơn môn Bích La Động chừng trăm dặm, đi về nửa ngày là đủ rồi.
Nhiệm vụ này có thể tập hợp thành đội để hoàn thành, tính nguy hiểm không lớn, thích hợp với hắn.
- Kỳ Kỳ Cách sư tỷ, ngươi làm việc của ngươi đi, không cần phải để ý tới ta.
Viên Minh nói với Kỳ Kỳ Cách.
Kỳ Kỳ Cách gật đầu, quay lại kiểm tra tấm bia đá, sau đó rất nhanh đã đi về phía đài đá dài kia để tiếp nhận nhiệm vụ, lại một mình rời đi.
Viên Minh nhìn thấy Kỳ Kỳ Cách rời đi, lúc này mới đến đài đá, lấy ra thẻ bài thân phận và đưa cho một chấp sự áo đen:
- Ta muốn nhận nhiệm vụ số 35, thu thập Hỏa Phác Ngọc.
- Nhiệm vụ Hỏa Phác Ngọc đều tập hợp thành đội để làm, có một đội đang nhận người, ngươi có muốn gia nhập không?
Chấp sự áo đen lấy ra một miếng ngọc phù màu trắng, điểm một cái vào thẻ bài thân phận của Viên Minh, mặt không cảm xúc hỏi.
- Ta bằng lòng gia nhập.
Viên Minh lập tức nói.
- Rất tốt, đội ngũ ở bên kia, ngươi trực tiếp qua đó là được rồi.
Chấp sự áo đen trả thẻ bài thân phận về cho hắn, chỉ tay về trong góc đại sảnh.
Viên Minh nhìn theo hướng tay hắn chỉ, thấy có bốn đệ tử Bích La Động đứng ở đó, tất cả đều là đệ tử ký danh, không ngờ trong đó còn có một người quen, lại là A Cổ Lạp đầu trọc kia.
Hắn nhíu mày, nhưng rất nhanh đã thoải mái trở lại, đi tới.
Chú ý thấy có người tới gần, bốn người đều nhìn lại.
A Cổ Lạp nhìn thấy Viên Minh, vẻ mặt sửng sốt.
- Vị sư đệ này cũng nhận nhiệm vụ Hỏa Phác Ngọc à? Ha ha, trông ngươi rất lạ mặt, không biết là đệ tử của đường nào vậy?
Một thiếu phụ xinh đẹp mang trang sức bằng bạc trên đầu quan sát Viên Minh một lúc mới hỏi. Có vẻ như nàng là nhân vật dẫn đầu trong bốn người.
Nữ tử này ngoài ba mươi tuổi, gương mặt khá hiền lành, trên cổ tay đeo một vòng tay lấp lánh ánh sáng bạc, hình như không phải là vật tầm thường, bên thắt lưng giắt một túi linh thú màu xanh lá.
Một nam tử vạm vỡ da đen đứng ở bên cạnh thiếu phụ, trên người mặc một tấm da thú, lộ ra nửa phần ngực, trên vai có hình xăm đầu một con hổ màu đỏ, trong tay cầm một cây gậy sắt màu đen to bằng miệng bát, vừa nhìn đã biết là người có sức lực lớn.
Người cuối cùng là một thanh niên mắt tam giác đầu đội mũ nỉ, gương mặt lãnh đạm, có vẻ xa cách.
- Tại hạ là Viên Minh, đệ tử mới tới Hỏa Luyện Đường, ra mắt mấy vị đồng môn.
Viên Minh thi lễ một cái.
- Hỏa Luyện Đường? A Cổ Lạp, là người bên phía ngươi à?
Thiếu phụ xinh đẹp nhìn về phía A Cổ Lạp.
A Cổ Lạp miễn cưỡng mỉm cười với thiếu phụ, lúc quay sang Viên Minh, vẻ mặt trở nên thâm trầm, lạnh lùng nói:
- Viên Minh, ngươi tiến vào Bích La Động mới nửa tháng, sợ rằng còn chưa biết được mấy con đường trong tông môn, sao lại sốt ruột chạy tới tiếp nhận nhiệm vụ? Ngươi muốn tìm cái chết sao?
Viên Minh nhíu mày, A Cổ Lạp lại nhằm vào hắn. Hắn không nhớ mình từng đắc tội đối phương lúc nào?