Nhìn thấy Viên Minh không trực tiếp bị kéo ngã, trong mắt Phương Cách lóe lên sự khen ngợi nhưng lập tức trở lại bình thường, mở miệng nói:
- Ngươi nghiêm túc xem ta làm mẫu trước, sau lại tự mình tập luyện.
Hắn nói xong, thuần thục đốt lửa thêm than, chờ đến khi ánh lửa sáng lên, lại nắm một nắm bột màu vàng rắc xuống lò lửa.
Tiếng vù vù vang lên.
Lò lửa bất chợt bốc lên một ngọn lửa màu vàng, chiếu cho gương mặt chữ điền với góc cạnh rõ ràng của Phương Cách đỏ hồng lên, nhiệt độ xung quanh lập tức tăng lên gấp đôi.
- Đây là bột dẫn cháy. Những thứ lưu hoàng, tiêu thạch này được phân phối, có thể tiết kiệm không ít thời gian. Ngày hôm nay, ngươi chỉ tập rèn, trước hết sử dụng phôi sắt thô để luyện là được rồi.
Phương Cách vừa nói vừa nhấc phôi sắt lớn bằng bàn tay, dày bằng cục gạch, đưa vào trong lò lửa để bắt đầu nung nóng.
Không bao lâu, phôi sắt kia đã bị nung cho đỏ lên.
- Nhìn kỹ, ta chỉ biểu thị một lần.
Phương Cách nói xong, cầm búa sắt trong tay của Viên Minh.
Chỉ thấy hắn đứng tấn, đặt phôi sắt lên trên đe sắt, một tay cầm cái kẹp, một tay vung búa sắt đập về phía phôi sắt được nung đỏ.
Lúc cánh tay hắn vung lên, từng cơ bắp cuồn cuộn lộ ra, cả cánh tay giống như đang vẽ từng đường tròn trong không trung, mang theo một thẩm mỹ không tên về lực lượng.
Keng.
Búa sắt đập xuống, âm thanh trong trẻo vang lên, tia lửa bắn ra.
Ánh mắt Viên Minh nhìn chằm chằm vào mỗi động tác của Phương Cách, cẩn thận quan sát tỉ mỉ cách phát lực của hắn, trong lòng thầm suy đoán.
Keng.
Lại một tiếng búa trong trẻo vang lên, lại có tia lửa bắn lên, động tác gọn gàng lưu loát, không hề dây dưa chậm trễ.
- Quá trình không phức tạp, chỉ cần chiếu theo đó mà làm, có vẻ như không quá khó.
Trong lòng Viên Minh lặng lẽ nghĩ thầm.
Sau mười mấy búa, động tác của Phương Cách bắt đầu nhanh hơn, tốc độ vung cánh tay tăng lên gấp bội, tiếng keng keng liên tục vang lên, tia lửa bắn ra cũng liên tục giống như pháo hoa.
Viên Minh nhìn một lúc, ánh mắt lại bắt đầu thay đổi.
Tầm mắt của hắn có chút dao động, ánh mắt giống như mất tiêu cự, nhưng hai tai bất giác dựng thẳng, tập trung tất cả tinh thần muốn đồng thời thông qua tai và mắt để quan sát động tác của đối phương rõ ràng hơn.
Mặc dù trong cả Hỏa Phường có không trăm người cũng tới tám ngươi người đang rèn sắt, âm thanh không thể nói là không hỗn loạn, nhưng tiếng Phương Cách gõ búa lại rơi vào trong tai Viên Minh rõ ràng.
Không phải bởi vì hắn đứng quá gần, mà vì âm thanh này rõ ràng trong trẻo hơn của người khác, lại kèm theo một loại nhịp điệu không có cách nào tả nổi.
Viên Minh nhíu mày, nghe từng tiếng búa lần lượt đánh xuống, lặng lẽ đếm số lần gõ.
Đây là một thói quen của hắn, lại giống như trước đây khi mới vừa tiến vào trong Thập Vạn Đại Sơn, hắn sẽ lặng lẽ để lại ký hiệu tiến lên trước, trong đầu phác họa ra tuyến đường, từ lúc đầu, hắn đã quan sát, ghi lại tất cả chi tiết.
Sau búa thứ mười tám, tốc độ gõ búa xuống của Phương Cách bắt đầu nhanh hơn lần đầu tiên, chờ đến búa thứ 360, lần thứ hai tăng thêm tốc độ gõ, bây giờ là búa thứ 50031.
Nhìn đến đây, tâm trạng của Viên Minh đã hoàn toàn khác trước.
Hắn đã ý thức được, cách gõ búa rèn sắt luyện khí này hoàn toàn không đơn giản.
Chỉ từ một điểm đã có thể nhìn ra chỗ bất phàm.
Từ cách Phương Cách vung cánh tay vung búa lên, ngoại trừ ban đầu phôi sắt được nung nóng ở trong lò lửa ra, chưa từng tiến hành nung nóng lại lần nữa.
Nhưng phôi sắt kia vẫn duy trì ở trạng thái ánh sáng đỏ rực, trước sau không bị nguội.
- Đã gõ tám trăm năm mươi búa rồi, lại bắt đầu tăng tốc độ.
Ánh mắt Viên Minh chợt nghiêm nghị, trong lòng thầm nghĩ.
Keng keng...
Lúc này, tiếng búa gõ đã trở nên vô cùng chặt chẽ, ngay cả tiếng gõ xuống cũng giống như ngân châu rơi xuống mâm ngọc, đinh đinh đang đang vô cùng dễ nghe.
Trong quá trình gõ búa, Phương Cách còn đang lấy tốc độ cực nhanh không ngừng gập phôi sắt, động tác cực kỳ thành thạo.
- Liên tục gõ như vậy, sẽ yêu cầu lực lượng và khả năng chịu đựng tuyệt đối không tầm thường. Tu vi của Phương Cách sư huynh này đương nhiên không thấp.
Viên Minh nhìn Phương Cách nói năng thận trọng, gương mặt gần như không có cảm xúc gì, trong lòng thầm nghĩ.
Khi hắn đếm tới búa thứ một nghìn, một chùm tia lửa cuối cùng bắn ra, Phương Cách dừng gõ.
Hắn đặt búa sang một bên, trên đe sắt màu đen, chỉ còn lại phôi sắt lớn bằng bàn tay, vẫn còn nóng đỏ đang dần nguội đi và thay đổi màu sắc, cho đến khi lộ ra từng tầng hoa văn rèn tinh mỉ.
Ánh mắt Viên Minh chợt nghiêm lại, chỉ thấy hoa văn rèn ra được gấp từng tầng, không những vô cùng tinh mịn, độ dày hoa văn của mỗi tầng đều đại khái tương đương nhau, thoạt nhìn cảnh đẹp ý vui, vô cùng bất phàm.
- Không nói tới chuyện sử dụng nguyên liệu, bình thường sử dụng tinh sắt luyện khí, ít nhất phải trải qua nghìn lần gõ như vậy mới có tư cách dùng để chế luyện pháp khí. Tới đây, ngươi thử xem.
Phương Cách nói xong, tắt lửa trong lò và nhường chỗ cho Viên Minh.
Hắn muốn bắt đầu dạy từ nhóm lửa, hiển nhiên đã cân nhắc đến tình huống Viên Minh đã xem vô cùng cẩn thận.
Viên Minh khẽ gật đầu và bước tới, tháo tấm da thú và trường kiếm bên thắt lưng xuống, đặt sang một bên.
Sau đó, hắn mới nhớ lại cách Phương Cách đã làm lúc trước, bắt đầu đốt củi nhóm lửa.
Viên Minh thực hiện một cách theo cách Phương Cách làm một cách nghiêm ngặt, có nề nếp, ngọn lửa rất nhanh đã bốc lên.
Phương Cách đứng bên cạnh nhìn thấy vậy, âm thầm gật đầu, hắn rất có thiện cảm với sư đệ nghiêm túc học tập này.
Phù…
Một nắm bột dẫn cháy được rắc vào, nhiệt độ trong lò lửa lập tức tăng cao.
Viên Minh nhấc một miếng phôi sắt đưa vào trong lò lửa, bắt đầu tính toán thời gian nung nóng.
Chờ đến khi phôi sắt bị nung đỏ, hắn lập tức gắp ra, đặt ở trên đe sắt, cầm búa rèn lên và bắt đầu gõ xuống.