Tiên Giả

Chương 124: Khí thế ngất trời (1)

Chương Trước Chương Tiếp

Viên Minh xoa xoa mũi, trong lòng cười gượng.

Vào một ngày trước, hắn còn có thể vì sống sót trong hoàn cảnh nguy hiểm đáng sợ của Thập Vạn Đại Sơn, vì rời khỏi thân phận của Phi Mao thú nô mà muốn gia nhập Bích La Động, chống lại số phận, thậm chí có một lần rơi vào đường cùng. Dù thế nào cũng không ngờ được, sau khoảng một ngày, hắn sẽ trực tiếp bước vào tông môn với cách thức này.

Hắn ngồi khoanh chân, lấy ra bình Thanh Tâm Đan do tam động chủ đưa cho và mở nắp bình, đổ ra một đan hoàn màu đỏ tươi, tản ra mùi thơm thoang thoảng.

Hắn thoáng quan sát, sau đó ngửa cổ nuốt đan hoàn vào miệng.

Chỉ một thoáng, trong bụng bắt đầu dâng lên một dòng nước ấm áp, nó dần dần di chuyển về phía trái tim.

Viên Minh chỉ cảm thấy nhịp tim bỗng nhiên đập nhanh hơn, dường như trong phút chốc sẽ nhảy ra khỏi ngực vậy, hơi thở cũng có phần gấp rút.

Hắn còn chưa kịp làm ra hành động gì, lập tức cảm thấy một khí trào ngược khó có thể ngăn chặn xông lên. Hắn vội vàng mở cửa phòng, lao ra bên bên cạnh bức tường đá ngoài phòng, cúi người nôn mửa liên tục.

Sau khi một đám chất nhầy màu đen tanh hôi, bẩn thỉu phun ra, luồng khí trào ngược kia mới dần dần biến mất, nhịp tim đập cũng trở lại bình thường.

Sau khi Viên Minh đỡ hơn, lại cảm giác linh đài tỉnh táo, cảm giác bức bối trong lòng dường như bị quét sạch, tinh thần cũng trở nên sảng khoái hơn.

- Dựa theo lời tam động chủ nói, cần phải uống đan dược liên tục ba ngày mới có khả năng hoàn toàn loại trừ độc tính của Hủ Tâm Đan. Chắc cảm giác tâm thần tỉnh táo này không phải là biểu hiện độc tính được giải hết, mà là hiệu quả vốn có của Thanh Tâm Đan.

Trong lòng Viên Minh nghĩ như vậy.

Đợi sau khi hắn quay về phòng, cảm nhận sự thay đổi của bản thân một lát, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Viên Minh đột nhiên trấn tĩnh lại, nhất thời không thấy buồn ngủ nữa.

Trong lòng hắn hiểu rõ, Bích La Động này chung quy không phải là nhà của hắn, Trung Nguyên ẩn sâu trong ký ức kia mới là chỗ thuộc về hắn. Bất kể thế nào, hắn đều phải tìm cách trở về, biết rõ ràng xem mình rốt cuộc là người thế nào?

Chỉ có điều sau khi hắn bước vào giới tu tiên cũng đã trải qua một loạt chuyện, mới phát hiện ra mình thật sự quá nhỏ bé, thực lực cũng thấp, còn không biết cuối cùng người hại mình đến mức này có thân phận thế nào. Mình tùy tiện trở lại, một khi xảy ra chuyện gì, sợ rằng thậm chí không có khả năng bảo vệ được bản thân.

Lúc này, mình xem như mới vừa chính thức bước vào Bích La Động, cũng không thiếu chuyện đáng để mình tìm hiểu.

- Ít nhất phải chờ tu vi tăng lên, có chút khả năng tự bảo vệ mình, mới có khả năng rời đi. Bằng không chỉ sợ mình khó có thể vượt qu được lộ trình nghìn dặm kia.

Viên Minh thầm nghĩ.

Tuy nói thì nói vậy, trong lòng của hắn đã có kế hoạch đại khái về chuyện quay về Trung Nguyên.

Sau khi suy nghĩ một lát, Viên Minh điều chỉnh lại tâm trạng, ngồi khoanh chân ở trên giường, bắt đầu tiếp tục tu luyện Cửu Nguyên Quyết.

...

Cốc cốc cốc.

Sáng sớm hôm sau, Viên Minh đang chìm đắm trong tu luyện, bị những tiếng gõ cửa nặng nề làm giật mình tỉnh lại.

Hắn mở hai mắt ra, trong mắt không khỏi hiện lên vẻ bất ngờ.

Khi ở trong Thập Vạn Đại Sơn với nguy cơ tiềm ẩn ở khắp nơi, hắn vẫn ít khi tĩnh tâm ngồi thiền trong trạng thái quên đi tất cả như vậy.

Viên Minh đứng dậy và mở cửa phòng ra, nhìn thấy ngoài phòng đứng một thiếu niên tuổi tác không lớn, mặc trang phục màu nâu, gương mặt bình thường, môi hơi dày, vừa nhìn đã biết là người thành thật trung hậu.

- Chào thượng tiên, ta là nô bộc chịu trách nhiệm nơi này, chuyện vẩy nước, quét nhà hàng ngày ở đây sẽ do ta chịu trách nhiệm.

Người thiếu niên cúi đầu, hai tay dâng một đống quần áo, mở miệng nói.

Phía trên đống quần áo có đặt một tám lệnh bài màu trắng lớn bằng bàn tay, phía trên viết Bích La Động bằng chữ Nam Cương.

Sau khi Viên Minh cầm lên, phát hiện mặt khác còn có một hàng chữ thẳng đứng, viết "đệ tử ký danh" .

- Ngươi tên là gì?

Viên Minh hỏi.

- Bá Thổ.

Người thiếu niên trả lời.

- Ngươi đưa trang phục cho ta là được rồi. Sau này ba ngày quét dọn bên ta một lần, không cần tới mỗi ngày, không cần động loạn vào mọi thứ bày trong phòng.

Viên Minh khẽ gật đầu và dặn dò.

- Vâng, thượng tiên.

Bá Thổ trả lời.

Viên Minh nhận lấy trang phục từ trên tay hắn, xoay người muốn quay vào phòng, nhưng thấy người thiếu niên vẫn đứng ở trước cửa, nhíu mày nói:

- Ngươi có thể trở về.

- Thượng tiên, lát nữa ngài thay trang phục xong, ta sẽ dẫn ngài đi tới Hỏa Phường.

Bá Thổ nói.

Viên Minh nhớ ra tối hôm qua Trần Uyển cũng từng nói qua, bảo sáng sớm hắn phải đi tới Hỏa Phường, lại gật đầu nói:

- Ta biết rồi.

Hắn đóng cửa phòng lại, mở đống trang phục trong lòng ra, phát hiện đó là hai bộ trang phục ngắn tay màu xanh để thay, ở ngực có thêu chữ Hỏa Luyện Đường.

Sau khi hắn thay trang phục xong, hơi do dự nhưng vẫn giống như trước đây, quấn tấm da thú vượn trắng vào thắt lưng, bên trái treo lệnh bài đệ tử ký danh, bên phải treo Thanh Ngư Kiếm, sau đó mới ra cửa.

Ở dưới sự chỉ dẫn của Bá Thổ, Viên Minh rời khỏi khu nhà ở của đệ tử ký danh, vẫn đi về phía sau núi trong khoảng thời gian uống cạn một chén trà, lại nhìn thấy một dãy kiến trúc với bức tường màu đỏ vây quanh.

Lúc đi tới cửa chính, Viên Minh nhìn thấy một tảng đá dựng thẳng ở bên cửa, có dòng chữ "Hỏa Phường nơi quan trọng, người không phận sự miễn vào".

Hắn đuổi Bá Thổ đi, một mình bước về phía trong Hỏa Phường.

Vừa bước lên ba bậc thang, còn chưa bước vào trong cửa, Viên Minh đã cảm giác được hơi nóng phả vào mặt, trong không khí có lẫn mùi lưu hoàng và tiêu thạch trộn lẫn với nhau.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 54%👉

Thành viên bố cáo️🏆️