- Xem như trong cái rủi có cái may. Lại nói tiếp, vẫn phải cảm ơn Khôn Đồ...
Viên Minh khẽ cười một tiếng, mở miệng nói.
Nghe được cái tên "Khôn Đồ" này, tim Trần Uyển đột nhiên nhảy lên, đã ý thức được chuyện gì xảy ra. Nhưng sau khi nghe Viên Minh kể xong chuyện đã xảy ra, sắc mặt nàng càng thêm khó coi.
- Không ngờ hắn tự nhiên ác độc như vậy, kết bè kết phái đi hại ngươi.
- Giết người diệt khẩu, chỉ có người chết mới là có thể giữ được bí mật nhất. Thật ra điều này không có gì kỳ quái...
Viên Minh nói tới đây thì bỗng nhiên dừng lại, nhìn về phía Trần Uyển.
Hắn nhíu mày hỏi:
- Ta tò mò, vì sao Trần sư tỷ không tố giác với tông môn, chuyện lúc trước bị bọn họ âm mưu bí mật bắt nạt?
Trần Uyển nghe vậy, ánh mắt lập lòe thật lâu, sau đó thở dài nói:
- Ban đầu, tất cả đều đưa ra bằng chứng của mình, cũng không chứng cứ gì xác đáng, chúng ta nói như vậy, sẽ không được mọi người tin tưởng.
Nghe nàng nói là "Chúng ta nói như vậy", mà không phải "lời nói phiến diện của ngươi", vẻ mặt Viên Minh dịu xuống.
- Hơn nữa, Khôn Đồ đã vào nội môn, sư phụ của hắn Mông Sơn trưởng lão đứng thứ hai trong Ngự Thú Đường, địa vị khác với các trưởng lão khác, ta...
- Ta hiểu.
Viên Minh khẽ gật đầu.
Hắn không phải là loại người cổ hủ cố chấp, đương nhiên biết con người đều có lúc không thể làm theo ý mình.
- Thật xin lỗi, ta không biết chuyện này lại thiếu chút nữa hại ngươi mất mạng... Tuy nhiên ngươi cũng coi như trong cái rủi có cái may. Ta hy vọng chuyện này dừng lại ở đây, sau này không nên nhắc lại nữa. Tính tình sư tôn nàng không muốn để ý tới những chuyện vặt vãnh, ta không muốn vừa gia nhập vào môn hạ của nàng, lại chọc thêm rắc rối cho nàng.
Trần Uyển bỗng nhiên đổi đề tài, nói.
Nghe nàng nói vậy, Viên Minh vừa định trả lời, chợt nghe có tiếng mèo kêu truyền tới.
- Meo...
Tiếng kêu kia kéo dài âm cuối, hình như đang biểu đạt tâm trạng bất mãn.
Viên Minh kinh ngạc, ánh mắt do dự nhìn xung quanh, nhưng không nhìn thấy bóng dáng của bất kỳ con mèo nào.
Trần Uyển cũng nghi ngờ nói:
- Kỳ lạ, trên núi có mèo hoang bao giờ?
- Trần sư tỷ dẫn ta tới nơi ở đi.
Viên Minh nhân cơ hội chuyển đề tài, nói.
Trần Uyển khẽ gật đầu, dẫn theo hắn vòng qua sân viện cách đó không xa, vừa đi vừa nói chuyện:
- Nơi này là nơi nô bộc của Hỏa Luyện Đường ở, chịu trách nhiệm lo ăn uống và sinh hoạt hàng ngày của các đệ tử. Nơi ở của đệ tử ký danh các ngươi ở phía sau, lúc này có tổng cộng một trăm ba mươi tám đệ tử ký danh, mỗi người đều có một phòng riêng.
Theo nàng giới thiệu, hai người đi tới một khu kiến trúc cực kỳ rộng lớn, từng gian nhà san sát nhau, đều cách nhau chỉ mấy trượng, không có một nhà nào nằm một mình, có vẻ khá chặt chẽ.
- Trần sư tỷ, có chỗ nào tương đối yên tĩnh không?
Viên Minh hỏi.
Trần Uyển suy nghĩ một lát, nói:
- Có, sau lần thí luyện trước, có tám đệ tử của Hỏa Luyện Đường đã mất, trong đó có năm người quan hệ thân thiết với nhau, cũng ở gần nhau. Kết quả bọn họ vừa đi lại không thể trở về. Khu vực bọn họ ở đều để trống. Trong thời gian ngắn, không ai lựa chọn ở bên đó.
- Được, vậy dẫn ta đi tới bên đó.
Viên Minh lập tức nói.
- Ngươi... được rồi.
Trần Uyển do dự một lát, nhưng vẫn đồng ý.
Hai người đi theo con đường dọc khu nhà ở tới sâu bên trong, những căn nhà trước mặt cơ bản đều hoàn toàn tối tăm, rõ ràng không có ai ở lại.
Viên Minh không hề có cảm giác kiêng kỵ, lựa chọn một căn nhà ở dưới gốc cây Tùng già làm nơi ở của mình.
- Chăn đệm ở trong này đều đã được thay qua. Ngày mai, ta sẽ thông báo cho quản sự nô bộc một tiếng, hắn sẽ thu xếp người quét bụi, vẩy nước hàng ngày cho ngươi. Về phần việc học tập trong Hỏa Luyện Đường, sẽ do nhị sư huynh Phương Cách phụ trách. Ngày mai, ngươi tới Hỏa Phường sẽ biết.
Trần Uyển dặn dò.
- Cảm ơn.
Viên Minh lần lượt ghi nhớ.
- Ngươi nghỉ ngơi sớm đi.
Trần Uyển nói một tiếng, lại xoay người rời đi.
Viên Minh đang muốn đẩy cửa đi vào trong phòng, chợt nghe phía sau lại truyền tới giọng nói của Trần Uyển:
- Đúng rồi, chuyện ta và ngươi quen nhau, hy vọng ngươi đừng tiết lộ cho người khác biết.
Viên Minh nghe được lời ấy, động tác cứng đờ.
Tiếp đó, hắn đẩy cửa "Két" một tiếng, đi vào phòng.
Viên Minh châm đèn trên bàn, trong phòng được ánh sáng mờ tỏ soi sáng, cách trang trí khá đơn giản thanh lịch chợt hiện lên.
Diện tích trong phòng không tính là quá lớn, bên trái gần cửa sổ đặt một án thư và một cái ghế bành, trên bàn bày bút và nghiên mực, cũng không thấy có giấy hay sách.
Ngay giữa phòng đặt một cái bàn tròn và bốn cái ghế, phía trên đặt chén trà.
Đầu bên phải của gian phòng là bức bình phong chạm rỗng làm vật ngăn cách đơn giản, bên trong đặt một cái giường gỗ hình chữ nhật, phía trên trải đệm, chăn được gấp gọn gàng.
Viên Minh ngồi ở bên giường, cảm nhận sự mềm mại ở dưới mông truyền đến, nhất thời kinh ngạc không nói được gì.
Lúc trước, hắn còn tỏ ra tương đối bình tĩnh, nhưng thực tế, mãi đến lúc này, đầu óc của hắn vẫn còn đang choáng váng.
- Ta như vậy, xem như đã vào tông môn Bích La Động?