Tiên Giả

Chương 122: Nhập môn (1)

Chương Trước Chương Tiếp

Trơ mắt nhìn Viên Minh bị tam động chủ dẫn đi, Khôn Đồ cũng không dám nhúc nhích, gương mặt trở nên tái mét.

- Khôn Đồ đạo hữu, hôm nay không thể nhổ cỏ nhổ tận gốc, xem ra thù này kết. Sau này không phải ngươi chết, chính là hắn chết.

Ánh mắt Hô Hỏa trưởng lão thâm trầm, mở miệng nói.

- Chuyện này không cần ngươi nói.

Khôn Đồ híp mắt lại, lạnh lùng nói.

...

Lần đầu tiên ngồi linh thú bay lượn ở trên không trung, Viên Minh khó tránh khỏi có phần lo lắng bất an.

Chỉ có điều sau khi thích ứng, hắn lại ngồi yên ổn, cảm nhận tiếng gió rít gào bên cạnh, nghiêng người nhìn về phía bên dưới.

Lúc này, bọn họ cách mặt đất mấy trăm trượng. Ở trong bóng đêm, núi rừng rậm rạp bên dưới trở nên tối tăm không rõ, chỉ mơ hồ để lại bóng dáng dãy núi nhấp nhô lên xuống, làm cho hắn sinh ra cảm giác trước lầu cao trăm trượng nguy hiểm, con người nhỏ bé giống như con kiến hôi.

Viên Minh thu hồi ánh mắt, ngẩng đầu nhìn trời, chỉ thấy trên bầu trời là tầng mây mờ mịt, trăng sáng sao thưa cũng không bởi vì hắn bay cao mà có vẻ gần hắn hơn.

Lúc này, Viên Minh cảm nhận được ánh mắt nhìn chăm chú, sau khi nhìn sang, mới phát hiện ra nửa cái đầu lông xù của Hỏa Điêu thò ra trên đầu vai của tam động chủ, đang mở to mắt nhìn chằm chằm vào hắn.

Viên Minh coi như được nó gián tiếp cứu mạng, lại nhìn nó lộ ra một nụ cười mỉm, nó lập tức chớp chớp mắt.

Hỏa Vũ Chuẩn giang cánh bay lượn trong bóng tối không bao lâu, bên dưới lại có từng ánh sáng chói lòa xuất hiện. Viên Minh nhìn qua, thấy cả mảng kiến trúc sáng đèn xuất hiện ở trong tầm mắt.

Tông môn của Bích La Động ở sát Thập Vạn Đại Sơn, cũng xây dựng ở trong núi rừng rậm rạp, chỉ có điều bộ phận chính của tông môn không có nhiều cây cối rậm rạp bằng Thập Vạn Đại Sơn mà thôi.

Càng tới gần, Viên Minh chợt phát hiện trên không trung của khu vực kiến trúc tông môn tập trung này có một tầng sương mù như ẩn như hiện bao phủ, nhìn không được rõ lắm.

Khi hắn ngưng tụ lực lượng thần hồn ở xung quanh hai mắt, cuối cùng mới khẳng định tầng sương mù kia thật sự tồn tại.

Đồng thời, đám sương kia giống như một cái bát to úp ngược, càng đến gần trên không trung của đáy bát, sương mù càng dày đặc, ngược lại càng gần mép bát lại càng loãng.

Viên Minh muốn mở miệng hỏi thăm, nhưng nhìn thấy bóng lưng lạnh lùng của tam động chủ, hắn cuối cùng vẫn không hỏi ra miệng.

Lúc này, chỉ thấy Hỏa Vũ Chuẩn bay đến ngoài tầng sương mù kia, lại đột nhiên dừng lại.

Mặt ngoài một tấm lệnh bài màu đỏ được treo bên thắt lưng của tam động chủ bỗng nhiên lóe sáng, một tầng hào quang mông lung bao phủ hai người và hai thú bọn họ vào trong đó.

Nhóm người bọn họ dưới dưới hào sáng bao, lập tức dễ dàng xuyên qua màn ánh sáng, tiến vào trong đó.

Sau khi bước vào trong màn chắn đám sương, Hỏa Vũ Chuẩn bắt đầu bay thấp xuống, cảnh vật bên dưới bất chợt trở nên rõ ràng hơn.

Viên Minh liếc mắt đã nhìn thấy được sơn cốc và cánh cửa lớn bằng đồng xanh mà mình và đám dã nhân kia bị bắt đi qua. Nó nằm ở phía đông bắc của tông môn Bích La Động.

Tất cả địa thế của Bích La Động theo xu hướng phía tây cao phía đông thấp, phân bố thành trạng thái ba tầng bậc thang.

Đầu phía đông là một quảng trường đá xanh trống trải, hai bên quảng trường phân bố mấy đài luyện võ cao hơn mặt đất một chút. Khu vực ở giữa cao hơn một tầng, lại phân bố bảy tám tòa kiến trúc hình tròn mang theo phong cách của vực khác.

Cảnh tượng này cơ bản trông giống với lúc Viên Minh bước vào Bích La Động trước đây.

Mà ở phía tây có địa thế cao nhất lại có ba đỉnh núi sát nhau thu hút sự chú ý, trong đó đỉnh núi thấp nhất ở phía tây nam chỉ tương đương với một ngọn đồi, bên trong có thể nhìn thấy từng phân khu giống như bờ ruộng vậy.

Đỉnh núi ở giữa của phía tây có địa thế cao hơn. Ngọn núi ở gần Bắc Thập Vạn Đại Sơn lại có địa thế cao nhất, cũng có diện tích rộng lớn nhất.

Tuy đang giữa đêm, các nơi trong tông môn vẫn có ánh đèn sáng, mơ hồ truyền đến có tiếng thú gầm rú.

Hỏa Vũ Chuẩn vỗ cánh, bay về phía ngọn núi ở chính giữa ba ngọn núi kia.

Càng tới gần, Viên Minh dần dần nhìn thấy rõ trên đỉnh núi phân bố mấy sân viện với kích thước và kiểu dáng khác nhau, hình thức cũng khác với kiến trúc hình tròn phía trước, càng tương tự với kiến trúc Trung Nguyên trong trí nhớ của Viên Minh.

Cuối cùng, Hỏa Vũ Chuẩn chở bọn họ hạ xuống quảng trường đá trắng rộng trăm trượng ở phía trước ngọn núi.

Sau khi hạ xuống đất, Viên Minh nhìn xung quanh, thấy bên quảng trường cách đó không xa có một tấm bia đá màu xanh dựng thẳng, phía trên có một hàng chữ viết Nam Cương:

- Hỏa Luyện Đường.

Tam động chủ bất chợt bảo Viên Minh đi theo mình, hai người đi qua quảng trường, tới trước một sân viện.

Đúng lúc này, một nữ tử mặc trang phục đỏ như lửa, bên thắt lưng treo một tấm lệnh bài màu xanh bắt mắt bỗng nhiên chạy từ phía xa tới, khi đến trước mặt bọn họ thì dừng bước, cúi đầu thi lễ với tam động chủ.

- Ra mắt sư tôn.

Nữ tử vừa mở miệng, Viên Minh đã cảm thấy giọng nói hơi quen thuộc. Hắn khẽ nhíu mày và nhìn lại, phát hiện quả nhiên là người quen.

- Trần Uyển, ngươi tới thật đúng lúc. Đây là đệ tử ký danh mới nhập môn, gọi... Viên Minh. Ngươi dẫn hắn đi tới biệt viện của đệ tử ký danh, thu xếp chỗ ở cho hắn.

Tam động chủ nhìn về phía nữ tử, mở miệng nói.

Trần Uyển nghe được cái tên này, trong chớp mắt lập tức ngẩng đầu lên, đối diện với hai mắt của Viên Minh, nhất thời lại ngây người.

Sau khi lấy lại tinh thần, Trần Uyển vội vàng lên tiếng trả lời, nói:

- Đệ tử tuân mệnh.

Tam động chủ khẽ gật đầu, đang muốn rời đi, bỗng nhiên nhớ tới một chuyện. Nàng nhìn về phía Viên Minh, thấy vết thương trên người hắn đã kết vảy, cảm thấy bất ngờ với năng lực khôi phục của hắn.

- Ngươi xuất thân Phi Mao thú nô, chắc độc của Hủ Tâm Đan trên thân chưa được giải. Ngươi cầm lấy mấy viên Thanh Tâm Đan này. Mặc dù nó không phải là đan dược chuyên giải độc của Hủ Tâm Đan, nhưng sau khi ăn liên tục ba ngày, vẫn có thể loại bỏ số độc còn sót lại trên người ngươi.

Tam động chủ nói.

- Cảm ơn tam động chủ.

Viên Minh lập tức ôm quyền cảm ơn.

Sau khi tam động chủ để lại một bình sứ bạch ngọc nhỏ, lại ôm Hỏa Điêu trong ngực, chậm rãi rời đi.

Con "Hỏa Sàm Nhi" kia ở trong lòng nàng, thò đầu qua vai nàng, nhìn về phía Viên Minh.

Chờ sau khi nàng đi xa, Trần Uyển mới thu lại dáng vẻ cung kính tiễn đưa, thoáng nghi ngờ nhìn về phía Viên Minh.

- Tính tình sư tôn lạnh nhạt, thường ngày đều do tông môn sắp xếp, chưa bao giờ có tiền lệ chủ động dẫn đệ tử ký danh về. Sao nàng...

Trần Uyển nhíu mày nhìn về phía Viên Minh, nghĩ mãi vẫn không hiểu được.

- Sao nàng có thể dẫn một Phi Mao thú nô trở về à?

Viên Minh nói thêm.

Trần Uyển không e ngại, thản nhiên gật đầu.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 54%👉

Thành viên bố cáo️🏆️