Tam động chủ nhìn thấy nó, trong mắt lập tức xuất hiện ý cười, mở miệng gọi.
Ba người Khôn Đồ không dám nhúc nhích, chỉ sợ lúc trước mình từng công kích con Hỏa Điêu này, lúc này làm cho nó lộ ra sự thù địch với mình, sẽ rước lấy tam động chủ không vui.
Chỉ thấy ánh mắt của con Hỏa Điêu kia nhanh chóng đảo qua mọi người ở đó, sau đó dừng lại ở trên người tam động chủ.
- Ngươi còn chưa trở lại à?
Tam động chủ lại gọi, trong giọng nói có phần nghiêm khắc.
Lúc này, cảnh tượng khiến cho người ta ngạc nhiên xuất hiện.
Nghe tam động chủ gọi, Hỏa Điêu lắc đầu một cái, trực tiếp chạy về phía Viên Minh, bám vào ống quần của Viên Minh và leo thẳng tới trên bả vai của hắn.
Sau khi đứng trên vai hắn, Hỏa Điêu cũng không an phận, đầu không ngừng cọ cọ vào cổ và đầu của Viên Minh, giống như đang tham lam ngửi mùi thức ăn vậy.
Cảnh tượng đột nhiên xuất hiện này, làm cho Viên Minh cũng cảm thấy rất kinh ngạc, nhưng hắn không đuổi nó, mặc cho nó lăn qua lăn lại ở trên người mình.
Ba người Khôn Đồ ngơ ngác nhìn nhau, nhất thời không biết phải làm gì cho đúng.
Tam động chủ lại nhíu mày, quan sát Viên Minh từ trên xuống dưới, trong mắt đầy vẻ nghi ngờ khó hiểu.
Nàng bước tới, hỏi thẳng vào vấn đề:
- Trên người ngươi có bảo vật bí mật gì có thể thu hút linh thú sao?
- Không có.
Viên Minh nuốt nước miếng, lắc đầu nói.
- Ngươi am hiểu Ngự Thú Thuật?
Tam động chủ hỏi lần nữa.
- Không biết.
Viên Minh lại lắc đầu.
- Vậy thì đúng là kỳ quái, Hỏa Điêu này của ta luôn không thích người lại, bây giờ lại thân thiết với ngươi. Ngươi tên gì?
Tam động chủ hỏi.
- Viên Minh.
Viên Minh đáp.
- Từ hôm nay, ngươi đi theo ta quay về Bích La Động, vào làm đệ tử ký danh của Hỏa Luyện Đường.
Tam động chủ thản nhiên nói.
Nghe nói lời này, ba người Khôn Đồ nhất thời kinh ngạc, vẻ mặt trở nên vô cùng khó coi.
- Tam động chủ, không thể được. Hắn...
Khôn Đồ còn chưa nói hết một câu, đã bị một sóng khí nóng rực ném cho ngã xuống mặt đất.
Chỉ thấy trên mảnh đất trống trong rừng núi bên cạnh xuất hiện một con chim lửa to, dài tới ba trượng, cao một trượng tới cao, toàn thân mọc đầy lông chim màu đỏ lóa mắt, hoa văn phía trên sáng như do lửa biến thành, toàn thân tản ra hơi nóng hừng hực.
Con chim này vừa xuất hiện, nhiệt độ xung quanh nhanh chóng tăng cao, nó ngẩng đầu đứng đó, nhìn quanh với ánh mắt cao ngạo, con sói xanh của Khôn Đồ đã nằm ép người xuống đất từ lâu, toàn thân co rúm lại, lộ ra vẻ sợ hãi thần phục.
- Hỏa Vũ Chuẩn...
Sau khi Khôn Đồ đứng lên, trong mắt lộ vẻ sợ hãi.
Ba người Hô Hỏa không dám nói lời nào.
Tam động chủ xoay cổ tay một cái, trong lòng bàn tay lập tức xuất hiện thêm một viên tinh thạch màu sắc đỏ gần như trong suốt, giơ lên, lắc qua lắc lại về phía con Hỏa Điêu đang bám vào đầu Viên Minh, nhìn còn Hỏa Vũ Chuẩn chảy nước miếng.
Lúc này, Viên Minh mới chú ý thấy, tuy con Hỏa Vũ Chuẩn kia có vẻ cao ngạo, nhưng ánh mắt vẫn luôn nhìn lên trên, không biết vô tình hay cố ý vẫn tránh nhìn về phía hắn.
Về phần tránh né ai, rõ ràng không phải là Viên Minh.
- Hỏa Sàm Nhi.
Tam động chủ nhíu mày, dường như đã bất mãn.
Lúc này, Hỏa Điêu mới lưu luyến dời ánh mắt, từ trên đầu vai của Viên Minh nhảy lên, nhào tới trên cánh tay của tam động chủ, ngồi giống như con sóc, hai tay ôm lấy tinh thạch màu đỏ như lửa kia, vui vẻ gặm.
Tinh thạch đỏ như lửa kia vừa nhìn có vẻ cứng rắn, ở trong miệng của nó lại giống như một miếng băng, gặm giòn tan.
Viên Minh thấy vậy thì kinh ngạc. Lại thấy tam động chủ đã phi thân nhảy lên trên lưng của Hỏa Vũ Chuẩn.
Trong nháy mắt nàng hạ xuống, con Hỏa Vũ Chuẩn cao ngạo rõ ràng run lên một cái.
- Lên đi.
Tam động chủ nói.
Viên Minh chợt hoàn hồn. Cho đến lúc này, hắn mới nhận ra, tam động chủ kia thật sự muốn dẫn hắn đi tới Bích La Động.
Hắn liếc nhìn Khôn Đồ và Hô Hỏa trưởng lão, cố gắng che vết thương, hít sâu một hơi, thu lại Phi Mao Thuật, cầm kiếm nhảy lên phía sau tam động chủ.
Hỏa Vũ Chuẩn phía dưới bất mãn lắc đầu, rõ ràng không thích Viên Minh cũng cưỡi ở trên người nó. Nhưng sau khi tam động chủ ra lệnh một tiếng, nó vẫn giang hai cánh ra, lao thẳng lên trời cao.
Viên Minh đứng không vững, ngã ngồi ở trên lưng Hỏa Vũ Chuẩn, vội vàng nắm lấy lông chim để ổn định tư thế.
Giờ phút này, hắn chỉ cảm thấy tất cả mọi thứ xung quanh đều đang nhanh chóng lùi về phía sau, trong đầu còn phát ra tiếng ong ong vang dội. Hắn có cảm giác tất cả những gì mới xảy ra trước đây không lâu giống như một giấc mơ vậy.