Tiên Giả

Chương 120: Tam động chủ phân phó (1)

Chương Trước Chương Tiếp

Viên Minh phủ thêm tấm da thú vượn trắng, lập tức hoàn thành thú hóa, xoay người chém một kiếm về phía cây trâm gỗ, đồng thời xông về phía núi rừng bên cạnh, làm ra tư thế muốn trốn về phía trong đó.

Chỉ là Khôn Đồ đã sớm chờ ở bên kia, cái miệng to như chậu máu của con sói xanh bên cạnh hắn mở ra, phát ra một tiếng rít gào, lưỡi đao gió cuồn cuộn lập tức cuốn theo không khí lao về phía Viên Minh.

Viên Minh hình như đã sớm đoán được điều này, rẽ rất nhanh, thuận tiện lăn một vòng ngay tại chỗ, tránh được lưỡi đao gió tập kích, sau đó lấy tư thế tấn công nhảy về phía trước, nhìn dáng vẻ kia giống như muốn trực tiếp lao vào trong núi rừng.

Lúc này, trong rừng có ánh lửa bốc lên, một ngọn lửa nóng hừng hực thiêu đốt xuyên qua một bụi cây, đánh thẳng về phía Viên Minh.

Nhưng ngay khi ánh lửa sáng lên, trên mặt đất đồng thời vang lên tiếng "xùy xùy", một một cây gai gỗ màu xanh to khỏe mọc lên.

Hai tay Viên Minh nắm lấy gai gỗ, thân hình quay một vòng lớn, mượn lực thay đổi phương hướng tấn công, đúng lúc lao thẳng về phía Khôn Đồ.

Nếu không chạy được, vậy nhất định phải nắm lấy cơ hội, khiến cho kẻ địch bị thương nặng.

Khôn Đồ thấy hắn đột nhiên vòng qua, xông về phía mình, trên mặt không hề sợ hãi, chỉ giơ tay ấn sói xanh bên cạnh lại.

Lòng bàn tay hắn điên cuồng phun ra pháp lực, mơ hồ có ánh sáng màu xanh di chuyển, trút vào trong cơ thể của con sói xanh.

Chỉ một thoáng, ánh sáng màu xanh trên toàn thân của con sói xanh tăng vọt, lông trên thân dựng đứng, miệng máu mở lớn, một quầng sáng màu xanh điên cuồng ngưng tụ và phun ra, kèm theo áp lực mạnh mẽ hơn trước nhiều.

Đối mặt với sát chiêu của Khôn Đồ, lần này Viên Minh cũng không định tránh né, tốc độ bay tới không giảm còn tăng lên.

- Gào...

Con sói xanh phẫn nộ gầm lên một tiếng, trong quầng sáng màu xanh còn kèm theo mấy chục lưỡi đao gió màu trắng vô cùng sắc bén, điên cuồng xoay tròn và ép tới.

Viên Minh làm việc nghĩa không chùn bước, trực tiếp xông vào trong quầng sáng màu xanh kia, bị lưỡi đao gió và ánh sáng nuốt lấy.

Tam động chủ nhìn thấy cảnh tượng này, không nhịn được khẽ nhíu mày.

Vào lúc nàng dự định xoay người rời đi, trong mắt bỗng nhiên hiện lên vẻ bất ngờ, dừng lại.

Trong ánh mắt nhìn chăm chú của nàng, trong quầng sáng màu xanh do con sói xanh phun ra chợt có một tia sáng vàng sáng lên, giống như một cây thương vàng đâm vào lưỡi đao gió trong quầng sáng màu xanh.

Bị ánh sáng hỗn loạn quấy nhiễu nên không ai có thể nhìn thấy rõ rốt cuộc có chuyện gì xảy ra.

Viên Minh ở trong đó lại đầy vết máu, dáng vẻ thê thảm.

Tuy nhiên, ánh mắt hắn hung ác kiên định, không hề định lùi bước, trước ngực có một cánh tay màu vàng nhanh chóng thò ra, năm ngón tay mở ra giống như một tấm lá chắn, cứng rắn xé thủng một lỗ thủng trong những lưỡi đao gió đang điên cuồng quấy đảo và bắn tới.

Hắn bước đi khó nhọc, trên thân đầy những vết thương, máu tươi đầm đìa, ở dưới bàn tay màu vàng bảo vệ, từng bước tới gần con sói xanh của Khôn Đồ.

Ban đầu, Khôn Đồ còn cảm thấy thoải mái vì tam động chủ không hỏi tới chuyện này, tự nhận chỉ cần mình chỉ cần vài ba chiêu là có thể tiêu diệt đối phương, lại không cần lo lắng nữa. Nhưng lúc này, hắn bất giác nhíu mày.

- Sao có thể như vậy được? Hắn chỉ là một thú nô, làm sao có thể ngăn cản được?

Theo Viên Minh bước từng bước tới gần, uy lực của những lưỡi đao gió kia cũng đang không ngừng giảm xuống, trong mắt Khôn Đồ càng lúc càng thêm nghiêm trọng.

Khi hai người chỉ cách chưa tới một trượng, cánh tay dính đầy máu của Viên Minh nắm chặt Thanh Ngư Kiếm cũng dính máy giơ lên.

Trong cơ thể hắn, công pháp Cửu Nguyên Quyết đang được vận chuyển hết sức lực, pháp lực trong đan điền cũng bất chấp hậu quả trào về phía trong Thanh Ngư Kiếm.

Trên lưỡi kiếm có ánh sáng màu xanh chuyển động, giống như có cá bơi, cuối cùng lại mơ hồ phát ra tiếng kiếm reo.

Dưới sự gia tăng của Súc Nguyên Tí, từ đầu mũi kiếm bắn ra một kiếm khí như có như không, làm cho mắt của Khôn Đồ không khỏi lóe lên.

- Chẳng qua là con kiến hôi thấp hèn, còn vọng tưởng xoay người à? Tự tìm chết!

Trong miệng hắn phẫn nộ hét lên một tiếng, lấy từ trong người ra một phù lục màu vàng, ném về phía Viên Minh.

Trên phù lục lóe sáng, vang lên một tiếng tiếng mũi tên bắn ra.

Một ánh sáng màu vàng ngưng tụ thành phù tiễn, "vèo" một tiếng, lao vào trong ánh sáng màu xanh, bắn thẳng đến đầu của Viên Minh.

Tốc độ của phù tiễn rất nhanh, cộng thêm có ánh sáng màu xanh che khuất tầm mắt, người tầm thường không có khả năng tránh được một mũi tên này, thậm chí căn bản không kịp phát hiện ra một mũi tên này.

Nhưng trong nháy mắt khi phù lục được kích phát, Viên Minh đã "nhìn" thấy.

Những ngày qua, hắn tu luyện Minh Nguyệt Quyết, làm cho thần hồn của hắn bất giác xuất hiện một ít biến hóa, nhận biết về nguy hiểm cũng trở nên càng thêm nhạy bén.

Giây phút chỉ mành treo chuông không được phép hắn do dự nhiều, trường kiếm trong tay đã chém về phía trước.

Chỉ nghe một tiếng Keng chói tai vang lên!

Trường kiếm hiện lên một tia sáng xanh, công kích vào phù tiễn trước mắt, phát ra một tiếng nổ lớn mạnh.

Một quả cầu lửa cao hơn một trượng nổ tung, Viên Minh cũng theo đó bị nổ bay ra ngoài, ngã xuống cách đó bốn năm trượng.

Hắn ngã mạnh xuống đất, ngực truyền đến cảm giác nghẹn thở, cổ họng chợt tanh, giãy giụa hồi lâu vẫn không thể bò dậy.

Khôn Đồ thấy vậy thì nhíu mày, Viêm Phá Phù này chính là một trong những lễ nhập môn mà sư phụ tặng cho hắn, uy năng của nó phát ra có thể ngang với một lần thi pháp công kích của tu sĩ Luyện Khí tầng bảy, không ngờ vẫn không thể giết chết được Viên Minh?

- Phi Mao thú nô có thể phách mạnh mẽ như vậy sao?

Trong lòng hắn thầm kinh ngạc nghi ngờ.

Khôn Đồ không biết à, Viên Minh ngoại trừ vung kiếm đón đỡ, thật ra phần lớn uy năng đều bị cánh tay màu vàng kia chống đỡ giúp.

Nếu không phải vậy, cho dù Viên Minh có tiêu hao hết pháp lực, cũng không thể đỡ được một đòn này.

Tuy nhiên, lúc này hắn đã không còn sức đánh tiếp nữa. Mặc dù toàn thân không ngừng run rẩy, nhưng hắn vẫn dùng trường kiếm chống xuống đất, cố chống đỡ cho cơ thể đứng lên.

Tam động chủ thấy vậy, trong ánh mắt bình tĩnh bắt đầu có thêm một phần xem kỹ.

Trên mặt Khôn Đồ có phần thả lỏng, nhìn nữ tử một mắt kia khẽ gật đầu. Đến lúc này, hắn đã không định rút ra hồn phách của Viên Minh nữa, chỉ muốn mau chóng tiêu diệt hắn.

Người kia lập tức hiểu ý, cẩn thận quan sát tam động chủ, thấy nàng không có ý định phản đối, lại đi về phía Viên Minh.

Nhưng vào lúc này, lùm cây bên cạnh bỗng nhiên rung lên, một cái bóng nhỏ nhắn nhanh chóng nhảy từ trong đó ra, chạy tới giữa mấy người, ngẩng đầu quan sát xung quanh.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 54%👉

Thành viên bố cáo️🏆️