Khi thấy trâm cài tóc bằng gỗ mun sắp bắn trúng Hỏa Điêu, một bóng người lướt qua gần như sát mặt đất, giơ tay lao tới ôm Hỏa Điêu, bảo vệ nó ở trong lòng.
Mặc dù không biết tại sao con Hỏa Điêu này mới cứu mình, Viên Minh vẫn ra tay bảo vệ nó.
Không đợi Hỏa Điêu kịp phản ứng, Viên Minh đã ném ra xa, ném mạnh nó về phía trong rừng núi phía xa.
Khôn Đồ thấy có cơ hội lợi dụng, lập tức giơ tay đánh ra một quyền về phía Viên Minh.
Chỉ thấy một quyền ảnh lướt qua không trung bay tới, đập mạnh lên trên lưng Viên Minh, đánh cho hắn bắn mạnh lên cao, bay về phía xa.
Viên Minh rơi xuống đất lăn hai vòng, miệng phun ra máu tươi, sau đó lại đứng lên, một tay cầm kiếm chắn trước người, tập trung tinh thần đề phòng.
Mấy người Khôn Đồ đã sớm đuổi kịp, lại bao vây hắn ở giữa.
Lúc này, Viên Minh đã là cá trong chậu, không có cơ hội chạy trốn nữa.
- Tới lúc lên đường rồi.
Vào lúc mấy người muốn ra tay giết người diệt khẩu, từ phía xa bỗng nhiên có một ánh sáng màu đỏ lướt nhanh tới, kèm theo vẫn có một sức nóng mạnh mẽ.
- Hành Hỏa Thuật.
Trong lòng Khôn Đồ thầm khiếp sợ.
Mấy người còn chưa kịp phản ứng, trước người đã xuất hiện thêm một nữ tử xinh đẹp mặc giáp mềm đỏ như lửa.
Nàng thoạt nhìn khoảng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, dáng người cao ráo, thân thể hơi đẫy đà, ngũ quan tinh xảo, khí chất dịu dàng, vẻ đẹp thoạt nhìn vô cùng thành thục.
Nữ tử này vừa xuất hiện đã khiến mọi người ở đây chấn động.
Nữ tử một mắt vừa thấy, trong mắt thậm chí hiện ra vẻ đố kỵ khó có thể che giấu.
- Vãn bối là Khôn Đồ, đệ tử của Mông Sơn trưởng lão của Ngự Thú Đường, ra mắt tam động chủ.
Sau khi Khôn Đồ nhìn thấy rõ người vừa tới, lập tức ôm quyền khom người nói.
Hô Hỏa trưởng lão thấy thế, vẻ mặt thoáng biến đổi, cũng vội vàng hành lễ.
Hắn bị đày đi quản lý Phi Mao thú nô đã rất nhiều năm, gần như không mấy gặp được vị tam động chủ nghe đồn mê mẩn luyện khí, nắm giữ Hỏa Luyện Đường này.
Trong lòng nữ tử một mắt càng khiếp sợ hơn, trực tiếp quỳ ngã xuống.
Ngược lại, Viên Minh căn bản không quen biết nàng, vẫn duy trì ơ tư thế phòng ngự.
Chỉ thấy vị tam động chủ vô cùng thành thục quyến rũ kia đảo mắt nhìn qua đám người, thản nhiên nói:
- Có thấy một con Hỏa Điêu không?
Nàng hình như không có hứng thú với tình hình giằng co giữa mấy người lúc này, cũng không định hỏi tới.
Nghe nói lời ấy, vẻ mặt mấy người Khôn Đồ căng thẳng.
Không trách hắn cảm thấy con Hỏa Điêu kia trông quen mắt. Vị tam động chủ này có nuôi dưỡng một con Hỏa Điêu có thể nuốt lửa, bên trong chứa dị hỏa. Mặc dù nó còn vị thành niên nhưng là bảo bối quý trọng nhất của nàng.
Con vật vừa rồi trời xui đất khiến cứu Viên Minh, rất có khả năng chính là con Hỏa Điêu kia.
- Vừa... vừa rồi có gặp được, nhưng bị tên Phi Mao thú nô đê tiện này gây thương tích, ném ra ngoài, bây giờ không biết tung tích.
Khôn Đồ khựng lại một lát, lập tức soạn ra được một lời nói dối giống như nước chảy mây trôi.
Lúc này, tam động chủ tiến đến gần, nhìn về phía Viên Minh.
Nàng vừa nhìn, không khỏi nhíu mày, ánh mắt tập trung trên thanh trường kiếm bằng đồng trên tay Viên Minh.
Chẳng qua sau khi khựng lại một lát, nàng lại hỏi:
- Ngươi tổn thương Hỏa Điêu của ta?
Viên Minh lắc đầu, không giải thích rõ.
- Thách ngươi cũng không có bản lĩnh đó. Ngươi nhận được Thanh Ngư Kiếm trên tay ở chỗ nào?
Tam động chủ lại mở miệng hỏi.
- Ngươi biết thanh kiếm này?
Viên Minh nghe vậy, có phần kinh ngạc nói.
- Trả lời vấn đề của ta.
Giọng nói của tam động chủ ôn hòa, lại mang theo sự uy nghiêm không cho phép người khác được nghi ngờ.
Viên Minh hơi do dự, bất chợt nói sơ qua chuyện mình nhận được Thanh Ngư Kiếm thế nào.
Đám người Khôn Đồ nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng chợt có dự cảm không ổn.
- Tam động chủ đừng để hắn dùng lời lẽ hoa ngôn xảo ngữ lừa dối. Người này chẳng những quen tính khát máu, không phục quản giáo, còn tàn sát bạn đồng hành, đã có Phi Mao thú nô chết trong tay hắn, hắn hoàn toàn là một kẻ tàn ác.
Khôn Đồ vội vàng mở miệng nói.
- Tam động chủ, ta là trưởng lão quản lý Phi Mao thú nô trong khu vực này, người này đúng như kẻ tội ác tày trời giống như lời Khôn Đồ nói. Lần này, ta mời Khôn Đồ đạo hữu tới giúp, chấp hành gia pháp.
Hô Hỏa ở bên cạnh lập tức đứng ra làm chứng.
- Vô liêm sỉ!
Viên Minh thấy thế, trong lòng thầm thở dài, tự biết mình cãi không lại, cũng lười nói chuyện.
- Đưa Thanh Ngư Kiếm cho ta.
Ánh mắt của tam động chủ thản nhiên, biểu tình trên mặt cũng không thay đổi, chỉ mở miệng nói.
Ba người Khôn Đồ nghe vậy, trên mặt lập tức lộ vẻ vui mừng.
Viên Minh nhíu mày, nhưng không hề có động tác nào khác, vẫn là tư thế cầm kiếm đề phòng.
Chỉ là cơ bắp toàn thân căng thẳng, để lộ ra tâm trạng căng thẳng của hắn lúc này.
Nhưng hắn chờ trong giây lát, vị tam động chủ kia vẫn không ra tay, Khôn Đồ nhất thời chuyển tầm mắt qua, mở miệng nói:
- Đừng để cho tên đạo chích này làm bẩn mắt của tam động chủ, chúng ta giết chết hắn đi.
Dứt lời, hắn nhanh chóng nháy mắt với hai người khác.
Nữ tử một mắt kia tấn công trước, trâm gỗ nhanh chóng xoay tròn, đâm mạnh về phía giữa lưng của Viên Minh.