Vừa nghĩ tới Hô Hỏa trưởng lão, Viên Minh cũng có chút giận không biết trút vào đâu.
Bất kể nói thế nào, người này cũng coi như nhân sĩ chính thức của Bích La Động, nhưng bởi vì có chút mục đích không thể cho ai biết mà cùng một giuộc với Khôn Đồ, tới mưu hại một Phi Mao thú nô, thực sự đáng giận.
- Ở đây!
Hắn đang nghĩ ngợi, chợt nghe có một tiếng hô từ không trung trên đỉnh đầu truyền đến.
Viên Minh ngửa đầu nhìn lên, qua kẽ lá trong rừng rậm mơ hồ có thể nhìn thấy một cái bóng màu đen đang xoay quanh trên không trung, trên đó còn có một bóng người đứng thẳng, cầm trong tay một pháp khí hình ống tròn để ở trên mắt, nhìn mình.
- Hô Hỏa!
Viên Minh cắn răng thầm mắng một tiếng, vội vàng nhảy xuống khỏi thân cây, lao đầu vào trong lùm cây rậm rạp, tiếp tục chạy vào sâu bên trong Thập Vạn Đại Sơn.
Lần này, hắn thậm chí không kịp làm ký hiệu, cũng không định quay trở lại nữa, giống như con ruồi không đầu chỉ có thể trốn được đến đâu hay đến đó.
Viên Minh nhanh chóng chạy trốn một lúc, cuôi cùng không còn nghe được tiếng kêu ầm ĩ phía trên đỉnh đầu nữa.
Nhưng hắn còn chưa kịp thả lỏng tinh thần, cành cây trên đỉnh đầu đột nhiên bị bẻ gẫy, một cái bóng cực lớn từ trên cao lao về phía hắn.
Viên Minh vội vàng thi triển Vô Ảnh Bộ, thân hình nghiêng sang một bên, lao như bay về phía xa.
Hắn còn chưa đứng vững, lại nhìn thấy một con chim ưng trông khá oai phong xô hoảng cả mảng lớn cây cối, hạ xuống mặt đất.
Hô Hỏa trưởng lão nhảy xuống, đối diện với Viên Minh lạnh lùng quát:
- Đừng giãy giụa nữa, ngươi không chạy thoát được đâu.
Tiếng nói vừa dứt, trong núi rừng phía sau và bên cạnh đều có tiếng động truyền đến. Không bao lâu, bóng dáng của Khôn Đồ và nữ tử một mắt kia lại xuất hiện.
- Phì! Không ngờ chính một thú nô lại khiến cho chúng ta lãng phí thời gian lâu như vậy.
Khôn Đồ cưỡi trên lưng con sói xanh, phun một bãi nước bọt, oán hận nói.
Ba người bọn họ hợp lại thành hình tam giác, bao vây xung quanh Viên Minh.
- Yên tâm đi, lần này hắn trốn không thoát được đâu. Tuy nhiên phải nói trước, đầu của hắn thuộc về ngươi, đồ trên người hắn đều thuộc về ta.
Hô Hỏa trưởng lão mở miệng nói.
Nghe bọn họ nói chuyện, tuy trong lòng Viên Minh phẫn nộ nhưng không làm được gì.
Đối mặt với sự bao vây tấn công của ba người này, hắn tự biết mình chắc chắn sẽ không địch nổi, cho dù muốn chạy trốn, lúc này xem ra cũng rất khó làm được.
- Không thành vấn đề, ta chỉ cần mạng của hắn. Tuy nhiên tất cả đồ thuộc về ngươi, ngươi cũng không thể không ra lực nữa, phải lấy ra chút bản lĩnh thật sự, mau giết người này mới được.
Khôn Đồ cười lạnh nói.
- Đó là chuyện đương nhiên.
Hô Hỏa trưởng lão gật đầu, nói.
Hắn dứt lời, giơ tay vỗ một cái vào bên thắt lưng, trong lòng bàn tay lập tức xuất hiện thêm một lá cờ nhỏ màu đỏ hình tam giác, phía trên thêu một con có ba chân màu hoàng kim và vô số phù văn rắc rối.
- Viên Minh, ngươi đừng trách ta, muốn trách chỉ có thể trách ngươi trưởng thành quá nhanh, trong thời gian ngắn như vậy lại có thể thật sự gom đủ huyết thực, ta rất muốn xem thử trên người ngươi che giấu bí mật gì. Yên tâm, ta sẽ làm cho ngươi được chết một cách thoải mái.
Hô Hỏa trưởng lão dùng hai ngón tay kẹp lấy cột cờ của lá cờ nhỏ hình tam giác, nhẹ nhàng vung về phía Viên Minh.
Phù.
Chỉ thấy con cóc màu vàng óng trên lá cờ nhỏ hình tam giác kia hình như sống lại, mở miệng phun về phía Viên Minh.
Chỉ một thoáng, một ngọn lửa mạnh màu vàng lao ra, kèm theo hơi nóng tuôn về phía Viên Minh.
Viên Minh vội vàng nghiêng người, tránh sang bên.
Chỉ là vừa nghiêng người, một cơn lốc từ bên cạnh thổi tới, cứng rắn cắt ngang Vô Ảnh Bộ của hắn, thổi bay hắn trở lại, trực diện đón nhận ngọn lửa nóng hừng hực kia.
- Nguy rồi.
Viên Minh thầm nói một tiếng không ổn, muốn né tránh tiếp nhưng không kịp.
Hơi nóng đã ập vào mặt, mắt thấy sắp cắn nuốt hắn.
Đúng lúc này, một bóng dáng nhỏ nhắn tinh tế bỗng nhiên từ trong rừng nhảy ra, tới trước người Viên Minh.
Viên Minh còn tưởng con mèo bạc lúc trước tới cứu, lại phát hiện bóng dáng trước mặt dài nhỏ, lông màu đỏ như lửa, dáng vẻ có vài phần tương tự với hồ ly, hóa ra là một con Hỏa Điêu.
Hỏa Điêu xông đến giữa không trung, trong đôi mắt sáng lấp lánh, hoàn toàn không sợ hãi hay tránh né, hình như cảm thấy vô cùng hứng thú với ngọn lửa phun tới trước mặt.
Chỉ thấy nó hóp bụng vào và bỗng nhiên há miệng, từ trong miệng nó phát ra một lực hút vô cùng mạnh mẽ.
Ngay sau đó, ngọn lửa cuồn cuộn giống như ráng mây cuốn ngược, đều bị hút vào trong miệng nó, trong nháy mắt đã bị nó hút sạch sẽ.
Viên Minh nhìn bụng của thú nhỏ trước người phồng lên, trở nên tròn vo, thân hình giống như bơm đầy hơi vậy, nhẹ nhàng bay xuống mặt đất, trong mắt đầy vẻ bất ngờ.
- Ợ...
Sau khi hạ xuống đất, Hỏa Điêu giống như ăn uống no đủ vậy, thỏa mãn ợ hơi một cái.
Sau đó, bụng của nó lại xẹp xuống với tốc độ mắt thường có thể thấy được.
Cảnh tượng đột nhiên xuất hiện này làm cho mọi người có mặt ở đây bao gồm cả Viên Minh đều ngây người, không biết con vật nhỏ bé này từ đâu trong xuất hiện.
- Nó là gì vậy?
Hô Hỏa trưởng lão nhíu mày nói.
- Không biết.
Nữ tử một mắt lắc đầu.
Trên mặt Khôn Đồ lại lộ ra vẻ trầm ngâm, mơ hồ cảm giác có chút ấn tượng, nhưng nhất thời không thể nhớ ra đó là gì?
- Thoạt nhìn còn hơi thần kỳ, bất kể là gì, bắt lại trước rồi nói sau.
Hô Hỏa trưởng lão nói.
Nữ tử một mắt khẽ gật đầu, lập tức vung tay lên, một cái trâm gài tóc bằng gỗ mun với kiểu dáng đơn giản bắn ra, mặt ngoài ngưng tụ một tầng ánh sáng màu tím sẫm, bay theo hình xoáy ốc về phía con thú nhỏ.
Hỏa Điêu hình như vừa ăn no, không biết là không chú ý hay căn bản coi thường, không hề né tránh cái trâm cài tóc bay tới, mặc cho nó bắn về phía mình.
Lúc này, Khôn Đồ dường như đột nhiên nghĩ tới điều gì, vội vàng quát lớn:
- Mau dừng tay, không đánh được...
Tiếng quát này của hắn có phần phá âm, âm cuối khàn khàn còn kéo thật dài, dọa cho nữ tử một mắt giật mình.