Tiên Giả

Chương 115: Quan sát thức hải (2)

Chương Trước Chương Tiếp

Một hơi lạnh trào ra, giống như một dòng suối mát được rót vào mảnh đất khô hạn lâu ngày, ý thức sắp bị nhấn chìm giống như bắt được một khúc gỗ nổi, không còn tiếp tục rơi vào tay giặc nữa.

- Quả nhiên hữu hiệu!

Trong lòng Viên Minh vừa mừng vừa sợ, vừa tiếp tục cố gắng vận chuyển Minh Nguyệt Quyết, vừa cố chống đỡ cơ thể nhặt lư hương lên, tiếp tục ôm vào trong lòng.

Theo hơi nóng từ lư hương phát ra thẩm thấu vào, làm cho áp lực của hắn rất nhanh lại dịu xuống, Minh Nguyệt Quyết vận chuyển càng thêm thuận lợi.

Lư hương vốn có thể làm cho tâm thần vững chắc, cộng thêm có Minh Nguyệt Quyết chủ động xuất kích, hai bên phối hợp với nhau, rất nhanh đã ép suy nghĩ khát máu giết chóc xuống, những sương mù màu đỏ trong thức hải không thể tiếp tục ăn mòn.

Ánh sáng máu trong mắt hắn bắt đầu biến mất, hiện tượng biến đổi lạ thường trên cơ thể hắn cũng dừng lại, sau đó chậm rãi khôi phục.

Sau gần nửa canh giờ.

Viên Minh biến thành dáng vẻ trước đây, tấm da vượn trắng cũng biến về trạng thái ban đầu, vù một tiếng, tróc ra và rơi xuống đất.

Hắn thở ra một hơi dài, cất lư hương, cầm lấy quyển Minh Nguyệt Quyết kia, trên mặt lộ ra vẻ hưng phấn.

Minh Nguyệt Quyết lại có tác dụng như vậy thật sự ngoài dự đoán của hắn. Nếu sớm biết vậy, trước đây hắn không nên bỏ dở nửa chừng. Đương nhiên nếu không phải lần này trời xui đất khiến thực hiện được quan sát thức hải, có lẽ cho dù hắn kiên trì tiếp, cũng chưa chắc có thể có tiến triển gì.

Cũng may, bây giờ hắn bắt đầu biết cũng không tính là quá muộn.

Đuôi lông mày Viên Minh đột nhiên giật một cái, nghĩ đến khả năng nào đó.

Kết hợp các chuyện xảy ra trước đó, hắn bất giác bắt đầu có suy đoán, có lẽ nguyên nhân Phi Mao Thuật của mình cắn trả càng tăng lên có liên quan tới thuốc giải độc do Hô Hỏa trưởng lão, cũng chính là Bích La Động đưa qua.

Chỉ sợ trong thuốc giải dùng tháng trước, thậm chí còn sớm hơn nữa đã ẩn chứa thứ có thể kích thích Phi Mao Thuật cắn trả. Chỉ là trước đây mình không có cách nào cảm nhận được, cộng thêm căn bản không suy nghĩ tới phương diện này. Thời gian trước, trong quá trình tìm hiểu Minh Nguyệt Quyết, khiến khả năng khống chế thần thức của mình bất giác tăng cao, do đó phát hiện ra manh mối rồi.

Phi Mao Thuật vốn có tác dụng nhiều nhất là khiến cho người ta rơi vào tình trạng điên cuồng, cuối cùng trở thành Nhân Tiêu không có lý trí, đây cũng là nguyên nhân vì sao yêu cầu một nghìn phần huyết thực có vẻ không cao, lại ít có Phi Mao thú nô nào có thể thành công. Hô Hỏa trưởng lão thông qua mỗi tháng một lần đưa đan dược giải độc để tăng nhanh tốc độ quá trình này, mục đích lại là gì?

Cuối cùng là hành vi cá nhân của hắn, hay là ý định của Bích La Động tông môn? Nếu là ý sau, vậy cũng có nghĩa là tất cả Phi Mao thú nô đều đang trải qua những điều này, bởi vì mỗi tháng tất cả mọi người đều sẽ thông qua người như Hô Hỏa trưởng lão để nhận được giải dược.

Nghĩ tới đây, Viên Minh không khỏi lạnh sống lưng.

Mà con mèo bạc thần bí kia đại khái đã sớm nhìn ra được vấn đề, cho nên mới cho hắn quyển Minh Nguyệt Quyết này?

Sắc mặt Viên Minh không ngừng thay đổi. Chuyện biến đổi bất ngờ hôm nay, "thuốc giải độc" định kỳ của Bích La Động, con mèo bạc thần bí khó lường, tất cả đều vượt ra ngoài phạm vi năng lực của mình.

- Thực lực! Nhất định phải mau chóng tăng thực lực lên, nếu không mình chết thế nào sợ rằng cũng không biết đâu.

Hắn nắm chặt nắm đấm.

Vào lúc này, một tia sáng xanh hiện lên, tảng đá lớn ở cửa hang bị chém thành hai nửa, ầm ầm ngã xuống, làm cả đám bụi bặm cuốn lên.

Viên Minh đứng lên, bấm quyết thi triển Phi Mao Thuật, lập tức hóa thành hình thái vượn trắng.

Ngoài cửa, bụi bặm chậm rãi bay lên, hiện ra ba bóng người.

Hai người phía trước không ngờ là Khôn Đồ và Hô Hỏa trưởng lão. Một người đứng phía sau Khôn Đồ lại là một nữ tử y phục màu đỏ bị mù một mắt, vẻ mặt khá lạnh lùng, dường như là người hầu của Khôn Đồ.

- Khôn Đồ! Hô Hỏa trưởng lão!

Viên Minh nheo mắt lại thành một khe hở.

Khôn Đồ bước chân hình như muốn vào trong hang động, nhìn thấy Viên Minh vẫn đứng lành lặn ở đó thì lộ ra vẻ mặt sửng sốt.

- Hô Hỏa, không phải ngươi nói đã bỏ gấp mười lần Linh Tê Hương vào trong thuốc à? Vì sao tên Viên Minh này vẫn còn tỉnh táo như vậy?

Khôn Đồ xoay người, quay mặt về phía Hô Hỏa trưởng lão hỏi.

- Đúng là kỳ lạ. Lượng Linh Tê Hương gấp mười lần đủ khiến cho hắn trực tiếp bị chiếm lấy chứ, thậm chí trực tiếp chết mới đúng.

Hô Hỏa trưởng lão cũng rất bất ngờ.

Hai người nói chuyện không hề e ngại, căn bản không để ý tới Viên Minh.

- Tất cả những điều này đều do hai vị giở trò à? Viên mỗ chỉ là một Phi Mao thú nô bình thường, vì sao hai vị phải nhằm vào ta như vậy?

Viên Minh nghe nói hai người nói chuyện, tin chắc suy đoán trong lòng, lạnh lùng hỏi.

- Ta không có hứng thú giải thích, ngươi làm quỷ hồ đồ đi.

Khôn Đồ cười lạnh, trong tay phát ra một đốm sáng màu xanh.

- Là vì Trần Uyển.

Viên Minh đột nhiên nói với giọng điệu chắc chắn.

Khôn Đồ nghe được câu nói này, vẻ mặt cứng đờ.

Viên Minh qua nét mặt của Khôn Đồ, biết phán đoán của mình đã đoán đúng. Lúc đầu, hắn chẳng qua tiện tay cứu Trần Uyển, tuyệt đối không có ý chống lại Khôn Đồ, hai bên có địa vị chênh lệch rõ ràng như vậy, hắn làm sao có thể tự tìm mất mặt.

Hắn chỉ không ngờ Khôn Đồ hẹp hòi như vậy, chỉ bởi vì chút chuyện nhỏ này mà đuổi tận giết tuyệt đối với mình.

- Nếu ngươi đoán được, ta lại cho ngươi chết một cách rõ ràng. Thân phận của ta hôm nay đã hơn hẳn ngày xưa. Cho dù chuyện đó chỉ là một chuyện nhỏ, nhưng ta sẽ không để lại bất kỳ mối họa nào cho tiền đồ của mình. Cho nên hôm nay ngươi phải chết ở đây, kiếp sau trước khi xen vào việc của người khác, nhớ phải cảnh giác cao độ!

Trong mắt Khôn Đồ lộ ra ánh sáng lạnh, còn chưa nói dứt lời, hai tay đã bấm quyết giơ lên cao.

Từ trong tay hắn bắn ra hai lưỡi đao gió màu xanh cực lớn, vù vù bay về phía Viên Minh, còn lớn hơn lưỡi đao gió do con sói xanh tọa kỵ lúc đầu phát ra một cỡ, tốc độ cũng càng nhanh hơn.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 54%👉

Thành viên bố cáo️🏆️