- Đan dược này tuyệt đối có vấn đề!
Gương mặt Viên Minh tái mét, trong lòng lại không hiểu lắm.
Hắn tự nghĩ, mình vẫn tính là tôn kính Hô Hỏa trưởng lão, ngoại trừ mỗi tháng đưa huyết thực để đổi lấy giải dược ra, bọn họ không hề gặp nhau, càng chưa nói tới có xung đột gì, vì sao Hô Hỏa trưởng lão phải hại mình?
Chuyện cho tới bây giờ, có suy nghĩ những chuyện này cũng chỉ là vô nghĩa.
Viên Minh hít sâu một hơi, nhắm hai mắt lại, cố gắng vận chuyển Cửu Nguyên Quyết, tập trung tinh thần, cố gắng đối đầu với hơi nóng đến từ sâu trong lòng.
Thời gian dần trôi qua, tâm trạng của Viên Minh cũng theo đó trở nên nặng nề.
Cắn trả đến từ Phi Mao Thuật không hề giảm bớt, đợt sau còn mạnh hơn đợt trước, có xu thế càng lúc càng nghiêm trọng.
Viên Minh biến thành vượn trắng ngồi khoanh chân dưới đất, gương mặt đỏ bừng, mồ hôi lạnh không ngừng từ trên trán rơi xuống, hơi thở vô cùng nặng nề.
Đầu ngón tay hắn thành dài thêm, lông vượn trên người cũng dài hơn rất nhiều, bay loạn quanh người, đã hơn nửa mắt biến thành màu đỏ, lóe lên sự hung hãn của dã thú, khóe miệng không ngừng chảy nước dãi.
Nếu lúc này hắn có thể nhìn thấy hình dạng của mình, sẽ phát hiện ra mình hoàn toàn giống với Cáp Cống trước đây.
Trên thân thể bị ăn mòn và biến đổi khác thường thì cũng thôi, chống đỡ thời gian dài như vậy, tâm thần hắn cũng sắp suy sụp rồi.
- Lẽ nào mình cố gắng lâu như vậy cũng chỉ là uổng phí? Không! Ta không cam lòng!
Mặt Viên Minh nhăn nhó, tức giận hét lên một tiếng.
Ầm!
Một sát khí mạnh mẽ khác thường đột nhiên bốc lên, xông qua phòng ngự từ hơi nóng của lư hương, giống như một cái búa lớn đánh vào trên tâm thần của hắn.
Cơ thể Viên Minh run rẩy mạnh, lư hương trong lòng rơi xuống, lăn ra xa vài thước.
Hắn cực kỳ hoảng sợ, vội vàng mở mắt đứng dậy, muốn đi nhặt lư hương.
Bây giờ hắn chỉ có thể dựa vào hơi nóng từ lư hương thần bí tản ra, nếu ở khoảng cách xa, hiệu quả sẽ giảm đi rất nhiều.
"Ầm" một tiếng, trong lòng hắn đột nhiên dâng lên một sát ý càng thêm mãnh liệt, làm cho máu nóng trên toàn thân hắn sôi trào, hai mắt đỏ như máu.
Không có hơi nóng của lư hương giúp đỡ, tuyến phòng ngự mà Viên Minh đau đớn kiên trì đã lập tức đổ nát.
Đầu óc hắn "Oong" lên, cả người co quắp, ngã trên mặt đất, tay chân co giật, lông trên thân dường như có sinh mạng, nhanh chóng chuyển động, dài ra với tốc độ mắt thường có thể thấy được.
Thần trí của hắn cũng bị ý nghĩ khát máu xâm nhập, lây nhiễm, chút tỉnh táo cuối cùng đang bị nhấn chìm với tốc độ tăng nhanh.
Xoạt, một tiếng động nhỏ vang lên, một quyển sách rơi từ trong ngực hắn ra. Đó chính là quyển Minh Nguyệt Quyết do con mèo bạc tặng cho hắn.
Ánh mắt Viên Minh đang ảm đạm chợt giật mình, trong thoáng chốc, từng chữ trong nội dung của Minh Nguyệt Quyết hiện ra trong đầu hắn.
Theo quyển sách cổ kia nói, tu thành Minh Nguyệt Quyết ngoại trừ có thể nắm giữ thủ đoạn hồn tu kỳ lạ, hình như còn có tác dụng vững chắc tâm thần.
Hắn thoáng động tâm, theo bản năng vận chuyển dựa theo nội dung Minh Nguyệt Quyết miêu tả.
Tu luyện Minh Nguyệt Quyết gian nan, hắn tốn hơn nửa tháng chỉ có thể tu luyện được sơ qua tầng thứ nhất, thậm chí còn chưa nắm giữ được cái gọi là vận chuyển lực lượng thần hồn. Nhưng bây giờ đối mặt với sống chết, đầu óc hắn đã không tỉnh táo, không có cách nào bận tâm tới các chi tiết, trực tiếp lướt qua quan sát toàn thân, gần như ngang ngược thử vận chuyển điều động hồn lực, trực tiếp xông qua rất nhiều nơi.
Viên Minh chỉ cảm thấy trong đầu đau đớn dữ dội, dường như có rất nhiều con dao nhỏ đang quấy ở trong đó, gân xanh trên đầu giật mạnh, mũi đột nhiên nóng lên, hai dòng máu chảy ra.
Không biết do Minh Nguyệt Quyết phát huy tác dụng, hay do trong đầu đau đớn dữ dội kích thích, sự nóng nảy trong lòng hắn đã dịu xuống vài phần.
Lúc này, trong lòng Viên Minh chỉ tồn một ý nghĩ, đó chính là tiếp tục vận chuyển Minh Nguyệt Quyết.
Trong phút chốc, gân xanh trên đầu càng giật mạnh hơn, không chỉ mũi, thất khiếu đều bắt đầu chảy máu.
Viên Minh hành động khinh suất như vậy, thật ra cũng không phải là sai hoàn toàn.
Trước đây, hắn vận chuyển Minh Nguyệt Quyết có thể nhìn thấy phạm vi thức hải đặc biệt có hạn, lúc này khu vực đó nhanh chóng được mở rộng, đã có thể nhìn thấy gần nửa thức hải, phạm vi quan sát vẫn tiếp tục được mở rộng.
Sau mấy hơi thở, "ầm" một tiếng vang lên, trong đầu hắn lóe lên một mảnh ánh sáng trắng đẹp mắt, chiếu sáng cả phạm vi thức hải.
Ở đây giống như một biển rộng, hồn lực giống như từng dòng nước tràn ngập trong đó, chỗ sát biên giới khá loãng, càng đi vào chỗ trung tâm càng đặc hơn. Mà ở vị trí chính giữa mơ hồ có một bóng người mờ ảo đang đứng.
Hắn bất tri bất giác thực hiện được một bước là quan sát bên trong thần thức, quan sát thức hải!
Trong phút chốc, toàn thân Viên Minh chấn động, chậm rãi mở hai mắt ra. Trên mặt hắn đầu tiên lộ vẻ mờ mịt, qua một hồi lâu, trong mắt mới lộ ra vài phần tỉnh táo.
Nhưng ngay sau đó, hắn nghĩ tới điều gì lại lập tức nhắm hai mắt lại, thần thức của hắn bắt đầu quan sát bên trong.
- Chẳng lẽ đây... chính là thần hồn của ta?
Viên Minh tò mò nhìn đứng bóng người mơ hồ đứng ở trong thức hải kia.
Trong thức hải không chỉ có hồn lực, còn trộn lẫn rất nhiều sương mù màu đỏ sậm, thoạt nhìn rất giống với hồn lực, chắc là cùng loại, cảm giác đầy cuồng loạn.
Viên Minh suy nghĩ một lát, đã đoán được sương mù màu đỏ này hơn nửa chính là những sát khí khát máu khiến cho vượn trắng Phi Mao Thuật cắn trả mình.
Sương máu đang ăn mòn về phía nơi sâu nhất của thức hải, đã xâm nhập tới hơn nửa thức hải, nó đi qua nơi nào, hồn lực của hắn đều sẽ dính màu đỏ kia.
Tất cả thức hải chỉ có một khu vực nhỏ ở chính giữa còn miễn cưỡng duy trì được hình dáng ban đầu, nhưng ở dưới sương máu từ bốn phương tám hướng ăn mòn, nó cũng bắt đầu thay đổi màu sắc.
Viên Minh cuối cùng hiểu rõ toàn cảnh Phi Mao Thuật ăn mòn thần trí, trong đầu vừa thoáng suy nghĩ, lại tiếp tục vận chuyển Minh Nguyệt Quyết.
Sau khi nhìn thấu tất cả thức hải, nhận thức và hiểu biết của hắn về Minh Nguyệt Quyết cũng mơ hồ tăng lên một cấp, hồn lực vận chuyển cũng càng thành thạo hơn.