Viên Minh đi tới chỗ cột mốc, dựa người vào trên một tảng đá lớn, lẳng lặng chờ đợi.
Theo tiếng gió rít gào, Hô Hỏa trưởng lão cưỡi con Thanh Chuẩn từ trên cao hạ xuống đất.
- Hô Hỏa trưởng lão, không biết tình trạng của Cáp Cống bây giờ thế nào?
Viên Minh vội vàng đứng dậy đón, mở miệng hỏi.
- Hắn bị Phi Mao Thuật ăn mòn quá sâu, tuy ta dốc hết sức lực nhưng vẫn không thể cứu được.
Hô Hỏa trưởng lão ngoài miệng nói thế, nhưng sắc mặt không mấy thay đổi.
Viên Minh nghe vậy, lẳng lặng đứng tại chỗ, im lặng không nói gì.
- Sao chỉ có một mình ngươi?
Hô Hỏa trưởng lão nhìn quanh, hỏi.
- Ta cũng vừa đến không bao lâu, còn chưa thấy Ô Lỗ xuất hiện.
Viên Minh thở ra một hơi dài, hình như hoàn toàn trút ra gánh nặng nào đó trong lòng.
- Nộp phần tháng này lên.
Hô Hỏa trưởng lão không hỏi nhiều, thản nhiên nói.
Viên Minh tháo túi trữ máu treo ở bên thắt lưng xuống và đưa tới, cũng nhận lấy bình ngọc nhỏ chứa thuốc giải từ trong tay của Hô Hỏa trưởng lão.
Viên Minh mở nắp bình và đổ đan dược bên trong ra, kiểm tra qua một lát rồi ngửa đầu ăn vào.
Hô Hỏa trưởng lão không trực tiếp rời đi như trước đây, mà lẳng lặng đứng ở bên cạnh nhìn trời, không biết đang suy nghĩ gì.
Viên Minh nhíu mày, hình như tâm sự nặng nề, không muốn ở lại đây lâu, từ biệt rời đi.
- Chờ đã.
Hô Hỏa trưởng lão gọi hắn lại, không còn nhìn trời nữa.
- Trưởng lão còn có chuyện gì?
Viên Minh xoay người lại.
- Phần thưởng của nhiệm vụ thí luyện lần trước đã được phát xuống, ngươi không muốn lấy à?
Hô Hỏa trưởng lão nói.
Trên mặt Viên Minh thoáng hiện ra chút khác thường, sau đó lập tức bình tĩnh lại, nói:
- Cuộc luyện lần trước xảy ra vấn đề, ta còn tưởng không có phần thưởng.
- Thí luyện xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, nhưng không ảnh hưởng tới phần thưởng. Trong thí luyện lần này, ngươi biểu hiện không tệ, được đặc biệt ban tặng số định mức hai trăm phần huyết thực xem như cổ vũ.
Hô Hỏa trưởng lão nói.
- Hai trăm phần!
Viên Minh lộ vẻ kinh ngạc.
- Sao hả? Ngươi cảm thấy ít à?
Hô Hỏa trưởng lão liếc mắt nhìn Viên Minh.
- Dĩ nhiên không phải, là quá nhiều. Trong lúc thí luyện, ta cũng không làm gì, không dám tiếp nhận phần thưởng lớn như vậy.
Viên Minh lắc đầu nói.
- Chắc không phải chuyện ta và con mèo bạc kia giết chết Nhân Tiêu Vương đã bị lộ ra chứ?
Hắn một lòng bất ổn.
Nếu vậy, là họa không phải phúc.
- Trong đệ tử ký danh có người đặc biệt nhắc tới công lao của ngươi với tông môn.
Hô Hỏa trưởng lão liếc nhìn Viên Minh, nói như thế.
Viên Minh nghe nói câu này, âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Khi hắn và mèo bạc giết chết Nhân Tiêu Vương, không có người thứ ba ở đó. Chắc Hô Hỏa trưởng lão nói tới chuyện của Trần Uyển.
- Như vậy, tại hạ đành xấu hổ nhận phần thưởng phong phú mà tông môn cho.
Viên Minh chắp tay nói.
Hô Hỏa trưởng lão ừ một tiếng, lại không nói chuyện với Viên Minh nữa, xoay người đi về phía con Thanh Chuẩn bên cạnh.
- Hô Hỏa trưởng lão, tại hạ trong lúc làm nhiệm vụ gặp phải sự cố bất ngờ nên rời đi sớm, không biết sau đó cuộc thí luyện thế nào?
Viên Minh đuổi theo hỏi.
- Đây không phải là chuyện ngươi nên biết.
Hô Hỏa trưởng lão nhíu mày lạnh lùng trách một câu, sau đó nhảy lên lưng Thanh Chuẩn.
Thanh Chuẩn giang rộng hai cánh lao lên bầu trời, rất nhanh đã biến mất ở phía xa.
Viên Minh lặng lẽ đứng một lúc lâu mới rời khỏi đây, đi tới một sơn cốc yên tĩnh nằm sâu bên trong Thập Vạn Đại Sơn.
Trên một vách đá dưới đáy sơn cốc có một hang động, vốn là nơi ở của một con gấu xám. Sau khi Viên Minh giết con gấu xám kia, sửa sang lại một chút, đã xem nơi đây là chỗ ở của mình bây giờ.
Viên Minh ngồi ở bên trong hang động, tính toán hành động kế tiếp.
Phần thưởng định mức hai trăm huyết thực làm tinh thần hắn chấn động mạnh, cộng thêm tích góp trước đó, hắn đã nộp lên số máu thú vượt quá chín trăm phần, cách mục tiêu một nghìn phần đã không xa, cố gắng một khoảng thời gian nữa là có thể gom đủ.
Gần đây Phi Mao Thuật cắn trả càng lúc càng lợi hại, hắn vẫn lo lắng cơ thể không có cách nào chống đỡ được tới khi gom đủ máu thú, bây giờ chắc hẳn không thành vấn đề.
Thời gian cấp bách, Viên Minh đứng dậy đang muốn đi ra ngoài.
Hắn mới vừa đi được hai bước, trong bụng dưới của hắn đột nhiên xuất hiện một hơi nóng, giống như có một ngọn lửa đang thiêu đốt, ngũ tạng lục phủ đều bỏng rát.
Trong lòng Viên Minh chợt lạnh, vội vàng ngồi xếp bằng xuống, nhắm hai mắt lại.
Một lát sau, hắn nhíu mày, thông qua thần thức không quá mạnh mẽ của bản thân, hắn mơ hồ cảm nhận được nguồn phát ra hơi nóng này dường như đến từ viên thuốc giải vừa uống.
Vẻ mặt Viên Minh không ngừng thay đổi, trước đây thuốc giải chưa bao giờ xuất hiện loại tình trạng như vậy, đan dược lần này lại có hiện tượng khác thường, Hô Hỏa trưởng lão muốn làm gì?
Không chờ hắn suy nghĩ kỹ, hơi nóng kia lại bỗng nhiên phát ra, trào ra khắp thân thể.
Kinh mạch hắn bắt đầu ong ong chấn động, một khí tức hung thần bốc lên, tấ da vượn trắng treo bên thắt lưng tự động cuốn lên, bám vào trên người hắn. Trong giây lát, hắn hóa thành hình dáng của vượn trắng.
Sau khi đạt tới Luyện Khí tầng năm, hắn biến thân thành vượn trắng càng thêm vạm vỡ, chỉ là phần lưng hơi cong, tay chân càng thêm thon dài, càng giống một con vượn trắng hơn trước.
Da lông vượn trắng ở các nơi không ngừng phồng lên chuyển động, giống như có rất nhiều con chuột nhỏ đang chui ở bên trong.
Viên Minh không xa lạ gì với tình huống này. Thời gian vừa qua, hiện tượng này đã xuất hiện càng nhiều lần hơn, chính là Phi Mao Thuật lại bắt đầu cắn trả.
Hắn vội vàng vận chuyển Cửu Nguyên Quyết để trấn áp sát khí, đồng thời lấy ra lư hương ôm vào trong ngực.
Từng sức nóng từ trong lư hương tiến vào cơ thể hắn, trợ giúp Cửu Nguyên Quyết áp chế Phi Mao Thuật cắn trả.
Sau mấy hơi thở, vẻ mặt Viên Minh trở nên vô cùng khó coi.
Lần này Phi Mao Thuật cắn trả không giống với lần trước, từng đợt hơi nóng không có cách nào tả nổi, giống như gió lớn, sóng mạnh điên cuồng dâng lên trong lòng, còn mạnh hơn bất kỳ lần cắn trả nào trước đó.