Viên Minh nhìn Cáp Cống trước mắt, trong lòng hiểu rõ, hắn đã không được phép tiếp tục do dự nữa.
Lúc này, Cáp Cống còn đang gian nan chống lại, còn đang tiến hành cuộc chiến đấu của riêng hắn, mình kéo dài thêm lúc nào, Cáp Cống sẽ chịu đau đớn tăng thêm gấp bội.
- Cáp Cống, ta nhất định sẽ tới thăm nữ nhi của ngươi. Ngươi... Yên tâm ra đi.
Viên Minh giơ trường kiếm lên cao, hai mắt nhắm lại, làm ra tư thế muốn chém xuống.
- Dừng tay.
Đúng lúc này, một tiếng gọi vội vàng cắt ngang động tác của Viên Minh.
Viên Minh mở hai mắt ra, nhìn lại theo tiếng kêu, thấy một bóng người từ phía xa nhanh chóng chạy tới.
- Hô Hỏa trưởng lão?
Viên Minh kinh ngạc nói.
- Ngươi đang làm gì vậy?
Hô Hỏa trưởng lão nổi giận nói.
- Ta...
Viên Minh giơ trường kiếm giữa không trung, nhất thời không biết nên giải thích thế nào.
- Là ta... bảo hắn... giúp ta...
Lúc này Cáp Cống cũng mở mắt ra, khó nhọc nói.
Sau khi Viên Minh bình tĩnh lại, mở miệng hỏi:
- Hô Hỏa trưởng lão, hắn sắp biến thành Nhân Tiêu sao?
Hô Hỏa trưởng lão nghe vậy, không thấy bất ngờ, càng không phản bác mà thản nhiên khẽ gật đầu.
- Vì sao? Đây rõ ràng chính là Phi Mao Thuật và Huyết Khí Pháp cắn trả, vì sao còn muốn chúng ta tu luyện?
Viên Minh nhíu mày, không nhịn được chất vấn.
- Các ngươi là gì? Các ngươi là thú nô? Là nô, hiểu không?
Hô Hỏa trưởng lão hỏi ngược lại, giọng điệu lạnh lùng.
Ẩn ý chính là nô bộc, đâu có quyền chất vấn?
Viên Minh tức giận, không chỉ vì Cáp Cống, còn cả vì mình.
Nếu không phải hắn bất ngờ nhận được lư hương, được che chở, chỉ sợ cũng khó mà tránh khỏi số phận trở thành Nhân Tiêu.
Lúc này, vẻ mặt Hô Hỏa trưởng lão bỗng nhiên dịu xuống, nói:
- Thế giới tu hành vốn đã tàn khốc như vậy, ngươi chắc hẳn phải hiểu rõ từ lâu mới đúng chứ. Tuy nhiên, ta thấy ngươi không phải là vật trong ao, có lẽ có thể thoát ra khỏi vũng lầy này trước khi bị cắn trả.
- Trưởng lão nói vậy là có ý gì?
Viên Minh hỏi.
- Sự cắn trả của Phi Mao Thuật và Huyết Khí Pháp là có cơ chế kích hoạt, cũng không phải tất cả mọi người sẽ nhất định biến thành Nhân Tiêu. Chỉ cần ngươi có thể nhảy lên làm đệ tử ký danh trước khi sự cắn trả bị kích hoạt, đến lúc đó đương nhiên không cần lo lắng bị cắn trả nữa. Cáp Cống giống như ngươi, đều là hậu bối ta coi trọng, chỉ tiếc hắn không có khả năng chống đỡ được tới giây phút đó.
Hô Hỏa trưởng lão nặng nề thở dài một tiếng, nói.
- Cáp Cống còn cứu được không?
Thoáng cái, cơn giận trong lòng Viên Minh đã giảm xuống vài phần, trong lòng vẫn còn nghi ngờ, mở miệng hỏi.
- Biến hóa hơn nửa, rất khó cứu chữa, nhưng chỉ cần không quá bảy phần, vẫn còn có thể thử một lần.
Hô Hỏa trưởng lão suy nghĩ một lát, nói.
- Thật à?
Viên Minh nghe vậy, lập tức mừng rỡ, bỏ xuống tất cả nghi ngờ, vội vàng nói.
- Có thể cứu được hay không, phải đưa hắn về thử mới biết được.
Hô Hỏa trưởng lão không tỏ thái độ.
- Đa tạ trưởng lão.
Viên Minh không chú ý tới chuyện gì khác, vội vàng ôm quyền.
- Gào...
Nhưng vào lúc này, Cáp Cống nằm trên đất bỗng nhiên gầm lên giận dữ, giãy giụa muốn đứng lên.
Hai mắt hắn đỏ như máu, hai tay bỗng nhiên chộp về phía Hô Hỏa trưởng lão.
Vẻ mặt Hô Hỏa trưởng lão không thay đổi, giơ một tay lên vỗ xuống đầu hắn.
Viên Minh thấy thế, đang muốn ngăn cản, lại nhìn thấy ở đầu ngón tay của hắn có kẹp một lá phù màu xanh, vỗ vào trên đầu của Cáp Cống.
Động tác của hắn nhìn như mạnh mẽ, trên thực tế lại vận dụng lực lượng một cách khéo léo.
Cáp Cống bị lá phù màu xanh vỗ trúng đầu, cơ thể đầu tiên cứng đờ, sau đó ngã ra phía sau.
Màu máu trong hai mắt hắn giảm đi một phần, lông trắng đang lan tràn trên thân cũng theo đó dừng lại.
- Tình hình đã rất nghiêm trọng, việc này không nên chậm trễ, ta phải lập tức đưa hắn trở lại.
Hô Hỏa trưởng lão nhíu mày nói.
Viên Minh mấp máy môi, nhưng chung quy không nói gì.
Tuy hắn bất mãn với tất cả những gì Hô Hỏa trưởng lão đã làm với hắn và Cáp Cống, nhưng đây có lẽ là chú cơ hội sống cuối cùng của Cáp Cống, hắn không có bất kỳ lý do gì để ngăn cản.
Ngược lại, hắn còn cảm thấy thoải mái hơn, ít nhất không cần đích thân tiễn người bằng hữu này lên đường.
Hô Hỏa trưởng lão không nói nhiều lời, gọi ra con linh thú Thanh Chuẩn của hắn, nắm lấy cánh tay của Cáp Cống, xách hắn lên trên lưng của Thanh Chuẩn và thả xuống.
Theo một âm thanh gào thét vang lên, Thanh Chuẩn vỗ cánh bay về phía bầu trời đêm.
Cáp Cống nằm ở trên lưng Thanh Chuẩn, đôi mắt ửng ngầu lại nhìn chằm chằm vào Viên Minh, có vài phần dại ra, hình như còn có mấy phần không cam lòng.
Trong lòng Viên Minh bỗng nhiên cảm thấy hơi hối hận, không biết quyết định này của mình rốt cuộc là đúng hay sai, bởi vì hắn đột nhiên nhìn thấy sự cầu khẩn trong mắt của Cáp Cống.
Đó là ánh mắt giống như muốn chết lúc trước, hắn không muốn đi cùng Hô Hỏa trưởng lão.
Viên Minh trở lại bên đống lửa ở túp lều dựng tạm, nhìn thịt cá sấu được nướng tới vàng óng, lại chẳng hề muốn ăn.
Lúc này, trong đầu của hắn mơ hồ vang lên một giọng nói huyền ảo:
- Ngu... Ngu ngốc "
- Ngươi có ý gì? Vì sao lại nói ta ngu ngốc?
Viên Minh chợt giật mình, vội vàng nhìn xung quanh và mở miệng hỏi.
Nhưng chỉ thấy gió đêm thổi qua, xung quanh vắng vẻ, cũng không có người nào đáp lại.
Viên Minh chờ trong giây lát, tâm tình càng thêm phiền não, đứng dậy đá đất dập tắt đống lửa, chui vào trong núi rừng, tìm kiếm mục tiêu săn thú kế tiếp của hắn.
...
Thời gian thoáng cái lại qua hơn một tháng.