Viên Minh nhìn dáng vẻ của Cáp Cống, trong lòng không khỏi cảm thấy thương hại.
Từ khi hắn bị bắt đến Thập Vạn Đại Sơn, trở thành một Phi Mao thú nô, trong khoảng thời gian này, cũng chỉ có một mình Cáp Cống là người duy nhất có thể tính là bằng hữu, nhưng giữa bọn họ ngoại trừ có một thời gian cùng chung hoạn nạn ra, thật ra cũng không gặp nhau nhiều lắm.
Hiện tại nhớ lại, Viên Minh mới chợt hiểu ra, Cáp Cống cũng từng nói với hắn là muốn gia nhập Bích La Động, trở thành đệ tử ký danh, không phải vì gì khác, chỉ muốn một lần nữa khôi phục lại sự tự do.
Vì mục tiêu này, Cáp Cống cũng vô cùng chăm chỉ săn thú.
Vừa khéo cũng bởi vì chăm chỉ, làm cho hắn bước nhanh hơn trên con đường hóa thành Nhân Tiêu.
Dù sao hắn không thể thông qua lư hương tạm thời áp chế cắn trả như mình, có lẽ tu luyện Huyết Khí Pháp hỗ trợ với Phi Mao Thuật cũng một trong những nguyên nhân đó.
Tuy nhiên chỉ trong chốc lát, ánh sáng màu đỏ lại hiện ra trong mắt Cáp Cống, một nửa số lông trên người đã chuyển thành màu trắng như tuyết.
Viên Minh nhíu mày, đang muốn ra tay khống chế hắn, chỉ thấy Cáp Cống cố dựa vào ý chí của mình ép màu đỏ trong mắt trở lại.
- Ngươi nói... Là thật... Ta có thể sẽ... Không được...
- Viên Minh, giúp ta... Giết ta...
Cáp Cống gian nan mở miệng.
Miệng sói của hắn đã bắt đầu rút về, càng lúc càng ngắn, lông trên mặt lại đang lặng lẽ mọc ta.
- Ngươi đang nói gì vậy? Sao ta có thể giết ngươi được?
Viên Minh chấn động nói.
- Ta... Không muốn, ta không muốn... biến thành quái vật kia...
Giọng điệu Cáp Cống hơi nghẹn ngào, âm thanh cũng khàn khàn. Viên Minh nghe được, càng thêm đau lòng.
Nhưng, hắn cũng không có cách nào có thể giúp được Cáp Cống.
Mặc dù lư hương của hắn là bảo vật, nhưng bản thân hắn cũng không biết cách lấy nó ra, chỉ có thể giúp đỡ mình, không có cách nào giúp được người khác.
Ánh sáng trong mắt Cáp Cống trở nên ảm đạm, mở miệng nói:
- Để cho ta... chết làm một con người. Ta không hy vọng... Chờ đi tới U Minh, nàng... Nàng không nhận ra ta...
- Nàng?
Viên Minh nghi ngờ nói.
- Đồ Á... Là nữ nhi của ta...
Viên Minh lần đầu tiên biết Cáp Cống còn có một nữ nhi.
- Nàng sinh ra được... đã bị bệnh tim, ta là... ta là vì, chữa bệnh cho nàng... Mới bán mình cho Bích La Động.
Cáp Cống dường như nhớ tới dáng vẻ nữ nhi của mình, trong mắt tự nhiên có thêm một phần ý cười.
Chỉ là ý cười này rất nhanh đã bị sự đau khổ thay thế.
- Ta tưởng ngươi giống như ta, đều bị bắt tới.
Viên Minh thở dài nói.
- Ban đầu ta... là nô bộc, vì đắc tội... Mông Sơn trưởng lão, vốn đã... phải chết, sau đó... kiểm tra ra có linh căn... Mới được, thành Phi Mao thú nô.
Cáp Cống nói.
- Vậy nữ nhi i của ngươi đâu?
Viên Minh lo lắng nói.
- Không biết... lúc ta đi... nàng vừa đầy tháng... Đã qua bảy năm, chưa từng gặp...
Trong mắt Cáp Cống càng thêm bi thương, không ngờ đầy nước mắt.
- Nếu là vậy, ngươi càng phải sống sót, ít nhất... gặp mặt nàng một lần.
Viên Minh khuyên.
Cáp Cống liên tục lắc đầu, nói:
- Không thể... để cho nàng nhìn thấy...
- Ta đã... sắp mất đi, thần trí... Giết, giết ta đi...
Giọng điệu Cáp Cống gần như cầu xin, làm cho tim Viên Minh không khỏi thắt lại, một cảm giác chua xót khổ sở khó có thể diễn tả được dâng lên trong lòng tâm, hắn không khỏi nghĩ đến Nhân Tiêu Vương kia.
Vào giây phút cuối cùng, hắn khôi phục lại thần trí, cũng đưa ra lời cầu xin như vậy:
- Giúp ta... Giết ta...
- Nếu... Ngươi có thể đi, thay ta... gặp nàng một lần.
Cáp Cống mở miệng lần nữa.
Viên Minh giống như bị nghẹn trong cổ họng, mãi không nói được lời nào, nhưng cuối cùng vẫn mở miệng hỏi:
- Nàng ở đâu?
- Miêu Hoa Trại ở Thanh Áo Sơn, dưới tán cây bông lớn nhất kia.
Những lời này, Cáp Cống nói rất thông suốt, hoàn toàn không dừng lại, đó chính là nhà của hắn.
Viên Minh nhắc lại từng câu hắn nói, sau đó nhận lời.
Trong mắt Cáp Cống cuối cùng lộ ra ý cười, giống như giải quyết được hi vọng lớn nhất.
- Viên Minh, cám ơn ngươi... tiễn ta một đoạn đường.
Cáp Cống nói xong, chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Viên Minh nghe vậy, trong tay cầm Thanh Ngư Kiếm chưa bao giờ cảm giác nặng nề như vậy, vài lần nhấc lên lại hạ xuống.
Trong đầu hắn cứ suy nghĩ mãi, cố gắng tìm cách cứu Cáp Cống nhưng không có bất kỳ manh mối nào.
Quá trình Nhân Tiêu hóa tiến là không thể đảo ngược, hoặc đối với người như bọn họ là không thể đảo ngược, lại giống như xiềng xích vận mệnh của Phi Mao thú nô, một khi mặc vào, lại gần như không thể thay đổi.
- A...
Đúng lúc này, Cáp Cống lại phát ra tiếng rên rỉ đau đớn, lông phía dưới thắt lưng hắn đều đã biến thành màu trắng.
- Nhanh, ra tay đi... Ta sắp không kìm chế được nữa...
Cáp Cống khó nhọc nói.