Viên Minh chỉ thoáng trầm ngâm một lát, cúi người xuống, thò khúc củi cháy xuống, muốn nhìn thấy rõ hơn.
Con sói xanh kia giống như bị ánh lửa kích thích, đột nhiên nổi giận gầm lên một tiếng, cơ thể đột nhiên xông về phía trước, hai móng bám vào tường của hố đất và từ bên trong chợt nhảy lên.
Tấm lưới và gỗ tròn phía trên đương nhiên không thể ngăn cản, con sói xanh trực tiếp phá hỏng gỗ tròn, ngã vào tấm lưới vây quanh.
Bốn chân của con sói xanh bị vướng vào lưới, giãy giụa vài lần vẫn không thể thoát ra.
Viên Minh thấy thế, ném khúc củi đang cháy đi, rút thanh trường kiếm bên thắt lưng ra, phóng người nhảy lên lại vung kiếm chém về phía con sói xanh.
Con sói xanh lập tức lăn qua một bên, tránh trường kiếm, đồng thời cũng thông qua chỗ lưới rách, vùng thoát ra.
Con sói xanh lập tức đứng dậy, khôi phục lại dáng vẻ đứng bằng bốn chân, nhe răng về phía Viên Minh nhe răng, lộ ra cả hàm răng sắc nhọn, trắng như tuyết.
Khi Viên Minh nhìn rõ dáng vẻ của con sói xanh, trong nháy mắt đã ngây người.
Lúc này, toàn thân con sói xanh đều là vết thương máu me đầm đìa, trong đôi mắt không lóe lên ánh sáng xanh lét, trái lại hiện ra màu đỏ như máu, khóe miệng mở ra đang không ngừng chảy nước dãi.
Tuy mắt không giống, nhưng Viên Minh cũng không xa lạ gì với dáng vẻ đó.
- Cáp Cống, là ngươi sao?
Hắn thử hỏi dò.
Con sói xanh vốn đang hạ giọng gầm thét, khi nghe được câu hỏi của Viên Minh, trong đôi mắt đỏ ngầu lập tức hiện ra sự giằng co, ánh sáng màu xanh lại hiện rõ.
Nhưng chỉ trong chớp mắt, mắt hắn lại bị màu đỏ bao trùm, bất chợt nhào về phía Viên Minh.
- Hắn bị Phi Mao Thuật cắn trả à?
Viên Minh vừa nghĩ vừa né tránh.
Con sói xanh nhào hụt qua bên cạnh người hắn, ánh mắt Viên Minh liếc qua, nhìn thấy hai chân sau của nó to khỏe lạ thường, khác hẳn chân thú của sói xanh khác, trái lại càng giống như chân người bị lông bao phủ.
Đồng thời lông trên chân của người kia còn không phải là màu xanh đen, mà là màu trắng.
Trong lòng Viên Minh kinh ngạc không hiểu. Hắn vừa mới hạ xuống đất, đã bị con sói xanh nhanh chóng vòng ra phía sau húc đầu tới. Hắn chỉ có thể ném Thanh Ngư Kiếm xuống, dùng hai cánh tay giao nhau, chắn ở trước ngực.
- Ầm.
Lực lượng cực lớn xông tới, bỗng chốc hất Viên Minh bay hơn mười trượng.
Giữa không trung, hắn nhanh chóng phủ thêm tấm da vượn, thi triển Phi Mao Thuật, hóa thành cơ thể của vượn trắng, sau đó lật người rơi xuống đất một cách vững vàng.
- Cáp Cống, tỉnh lại đi!
Nhìn thấy con sói xanh lại xông tới, Viên Minh hét lớn một tiếng, tiến lên một bước đón lấy cái miệng máu đang mở lớn của nó, cánh tay trái đưa ngang lên, đánh về phía cổ họng của nó.
Cánh tay vượn to khỏe của hắn bỗng chốc đè lên cổ họng của con sói xanh, đè chặt thân thể của nó xuống.
Miệng con sói xanh không ngừng cắn xé, nhưng trước sau không có cách nào cắn trúng được Viên Minh.
Viên Minh chú ý thấy, vừa rồi con sói xanh chỉ có một chân là lông màu trắng, lúc này lông ở hai chân sau cũng biến thành màu trắng.
- Nhanh như vậy sao...
Hắn liên tưởng đến suy đoán trong lòng mình, trong lòng không khỏi nhảy dựng lên.
- Xin lỗi, Cáp Cống, ngươi phải mau chóng tỉnh lại đi.
Viên Minh quát khẽ một tiếng, vung mạnh cánh tay phải đập một quyền về phía đầu của con sói xanh đầu.
Bốp một tiếng.
Sức lực một quyền này của Viên Minh rất nặng, trực tiếp đập cho con sói xanh ngã xuống mặt đất. Nó giãy giụa vài cái, mới lảo đảo đứng lên.
Tuy nhiên lần này, con sói xanh dùng chân sau chống xuống đất, đứng thẳng người lên.
Màu đỏ trong mắt của nó đã giảm đi hơn nửa, một lần nữa biến thành màu xanh sẫm, ở dưới ánh lửa phía xa chiếu vào, phát ra ánh sáng màu xanh lúc trông rất dọa người.
- Viên... Minh...
Con sói xanh mở miệng, phát ra giọng khàn khàn.
Miệng của nó khép mở hơi chậm, giọng nói cũng có vẻ không rõ ràng, dường như mở miệng nói chuyện cũng trở nên vô cùng khó khăn.
- Cáp Cống, trả lời ta, có phải ngươi bị Phi Mao Thuật cắn trả không?
Viên Minh thấy thế, vội vàng hỏi.
- Viên Minh, ta... Da thú... không tháo xuống được.
Cáp Cống đã hóa thành con sói xanh, gian nan lại cay đắng nói.
Nói xong, hắn tự nhiên tê liệt ngồi xuống.
Viên Minh thấy thế, thu hồi Phi Mao Thuật và đi tới gần, quan tâm hỏi:
- Bây giờ ngươi cảm giác thế nào, ta có thể làm gì được không?
- Ta sử dụng... sử dụng quá nhiều lần, Phi Mao Thuật của ta... không giải trừ được... Da thú đã, đã không tháo xuống được nữa... Ta không biết, nên làm gì...
Cáp Cống nói xong, sử dụng móng vuốt cào về phía mặt của mình.
Móng vuốt sắc bén của nó lập tức cào rách lớp lông che trên mặt, Cáp Cống lại cố chịu đau, xé một mảng da lông xuống, bên trong lộ ra gương mặt máu thịt be bét.
Viên Minh ngưng tụ lực lượng thần hồn vào hai mắt, cẩn thận quan sát, phát hiện trên mặt Cáp Cống căn bản không có vết tích phủ lông lên, ngược lại từng sợi lông giống như đều mọc từ trong máu thịt của hắn ra vậy.
- Viên Minh, mau cứu ta...
Tay của Cáp Cống run run, đưa mảng da thú vừa xé rách về phía Viên Minh, cầu khẩn nói.
- Ngươi, có thể sẽ biến thành Nhân Tiêu.
Viên Minh nhìn cảnh tượng này, nhíu mày nói.
Nghe được câu này, bàn tay Cáp Cống đang giơ ra giữa không trung chợt cứng đờ, sau đó run rẩy kịch liệt.
- Ngươi nói... gì, ta sẽ biến thành... quái vật kia sao? Ta...
Ban đầu, hắn cảm thấy khó có thể tin nổi, nhưng khi nhìn thấy hai chân của mình, giọng điệu lại trở nên nghẹn ngào.
Ban đầu khi nhìn thấy gương mặt thật của Nhân Tiêu Vương, trong lòng Viên Minh thật ra đã có vài phần suy đoán, chỉ là trong lòng vẫn giữ lại vài phần cầu may, không muốn tin tưởng.
Nhưng ngày hôm nay, sau khi hắn nhìn thấy dáng vẻ của Cáp Cống, hắn không thể không đối mặt với một hiện thực, đó chính là giới hạn cuối cùng của cái gọi là Phi Mao thú nô cắn trả, hơn phân nửa chính là biến thành Nhân Tiêu.
Nói cách khác, mỗi Nhân Tiêu giống như quái vật bị người của Bích La Động săn giết, đều từng là một người sống.
Về điểm này, hắn từng hỏi con mèo bạc tìm chứng cứ, tuy nhiên nó không trả lời.
Bây giờ hắn không cần bất kỳ câu trả lời nào nữa, sự thật ở ngay trước mắt, đã cho hắn đáp án chắc chắn.