Viên Minh thấy không có cách nào phá được lớp vảy, nhất thời cũng hơi bất ngờ, nhìn thấy cơ thể của con cá sấu lớn vảy đen còn đang chuyển động về phía giữa sông, lập tức thay đổi kế hoạch.
Thân hình hắn trượt từ trên người nó xuống, thi triển Vô Ảnh Bộ tránh cái đuôi dài khổng lồ quét ngang, một kiếm chém ngang vào một chân của con cá sấu lớn vảy đen.
Mảnh vảy trên người nó rắc chắc không phá nổi, trên đùi lại không có phòng hộ mạnh như vậy.
Một kiếm đi qua, ánh sáng máu bắn ra, không ngờ bị thương tới tận xương.
Cá sấu lớn vảy đen bị đau, muốn rít gào, trong miệng còn kẹt một con lợn rừng lông đen, muốn nôn ra không được, muốn nuốt vào không xong, rất khó chịu.
Viên Minh chính là nhìn trúng điểm này, mới lựa chọn ra tay vào lúc này.
Hắn linh hoạt tránh thoát cái đuôi dài khổng lồ, nhân cơ hội lại chém một kiếm về phía vết thương của nó.
Chỉ nghe "Rắc" một tiếng vang lên, một cái chân khổng lồ đã bị hắn chặt đứt.
Cá sấu lớn vảy đen vô cùng đau đớn, đôi mắt màu vàng sẫm không ngừng chớp chớp, nước mắt trong suốt chảy xuống.
Nó bất chấp vết thương, tăng nhanh tốc độ lùi về phía trong lòng sông. Viên Minh lại thực hiện theo cách tương tự, chém đứt một chân khác của nó.
Con cá sấu lớn vảy đen bị chặt đứt hai chân, cho dù nó muốn chạy nhanh cũng không được.
Viên Minh lại giống như một đồ tể, không nhanh không chậm tránh công kích kết thúc, lần lượt tách rời cá sấu lớn vảy đen, nó lại hoàn toàn không làm gì được hắn.
Sau khoảng nửa canh giờ, con cá sấu lớn vảy đen bị chặt đứt bốn chân, nửa người đã lùi vào trong sông, nhưng trong một con mắt của nó lại thanh trường kiếm bằng đồng cắm trúng.
Thanh Ngư Kiếm còn đâm xuyên qua mắt của nó vào trong đầu nó, hoàn toàn cắt đứt sức sống của nó.
Viên Minh lại ngồi một bên, ngực phập phồng lên xuống, miệng mở lớn thở hổn hển.
Lấy thực lực của hắn hiện nay, một mình săn giết một con hung thú vừa đạt tới thực lực cấp một thượng giai vẫn hơi khó, thậm chí mạo hiểm không nhỏ, lần này xem như đã chuẩn bị đầy đủ, vừa khéo dùng thủ đoạn mới giành được thành công.
Sau khi nghỉ ngơi một lát, hắn bắt đầu mổ bụng con cá sấu ra, lột lớp da cá sấu xuống.
Thứ này là nguyên liệu có thể chế tạo các loại giáp mềm, rất được đệ tử ký danh của Bích La Động hoan nghênh.
Sau khi hắn róc thịt cá sấu, tìm được thu hoạch lớn nhất lần này từ trong cơ thể của nó, đó một Huyết Hoàn lớn bằng trái nhãn.
Sau khi thu thập xong, Viên Minh cầm theo chiến lợi phẩm của hắn, quay trở về chỗ ở tạm thời khá gần đây.
Ban đêm, hắn đốt lửa ở dưới nhà cây, xiên thịt cá sấu thành một xâu, gác ở trên đống lửa nướng, theo mỡ chảy ra, một mùi thơm mê người lập tức tràn ngập ra xung quanh.
Trải qua rèn luyện trong những ngày qua, Viên Minh đã không còn là thú nô yếu ớt nhỏ bé kia nữa. Không nói tu vi Luyện Khí tầng năm đã thuộc về thượng đẳng trong rất nhiều Phi Mao thú nô, nói riêng về chuyện ứng biến khi gặp phải kẻ địch và kinh nghiệm đi săn, cũng là người xuất sắc trong bọn họ.
Hắn đã sớm bố trí các loại cạm bẫy ở xung quanh, cho nên không lo lắng ánh lửa và mùi thịt sẽ dụ những con hung thú khác tới. Ngược lại, nếu thật sự có con tự chui đầu vào lưới, hắn cũng vui vẻ ở lại thu thêm vài phần huyết thực.
Trải qua trong khoảng thời gian điên cuồng tích lũy này, hắn đã gom gần đủ số lượng định mức huyết thực, tính cả thu hoạch ngày hôm nay, chỉ còn chưa tới bốn trăm phần là đạt tới mục tiêu một nghìn phần.
Vừa nghĩ tới chuyện sắp có thể rời khỏi thân phận của Phi Mao thú nô, bước vào tông môn Bích La Động, tâm tình Viên Minh lại rất tốt.
Phải biết, tuy hắn thông qua lư hương thần bí giấu ở trong cánh tay để áp chế sự cắn trả khi thi triển Phi Mao Thuật mang đến, nhưng hiệu quả càng ngày càng yếu, thậm chí từng xuất hiện tình cảnh thần chí suýt nữa suy sụp.
Hắn không còn nhiều thời gian nữa.
Viên Minh ngồi bên cạnh đống lửa lấy xuống một xâu thịt cá sấu nướng đang xèo xèo chảy mỡ, lúc muốn cắn một cái, phía xa bỗng nhiên truyền đến những tiếng va chạm.
- Thật sự có hung thú đuổi tới...
Viên Minh cắn miếng thịt nhai, sau đó cắm phần xâu còn lại xuống mặt đất, đứng dậy cầm kiếm chạy về phía nơi phát ra âm thanh.
Mượn ánh trăng tối tăm, Viên Minh nhìn thấy cạm bẫy do mình bố trí đã nát bét.
Trên hố đất cắm bốn cọc gỗ được vót nhọn đầu cắm đan xen, bên dưới lại có một tấm lưới được dan bằng gân thú phủ lên trên cái bẫy.
Viên Minh bước tới, nhìn thấy hai cọc gỗ tròn đã gãy, tấm lưới vô cùng chắc chắn cũng bị thủng một vết.
Trong hố có một bóng dáng đang nóng nảy hết xông sang trái lại xông sang phải, phát ra từng tiếng động nặng nề.
Ánh sáng tối tăm khiến hắn nhất thời khó có thể nhìn thấy rõ được tình hình bên dưới. Viên Minh quay lại lấy một khúc gỗ đang cháy và đi trở về.
Mượn ánh lửa từ khúc gỗ, hắn nhìn thấy có một con sói xanh với thân hình cao lớn đang đứng dưới hố sâu.
- Ơ...
Viên Minh nhìn cẩn thận, trong mắt bỗng nhiên lóe lên sự nghi ngờ.
Dáng vẻ của con sói xanh dưới đáy hố này có hơi kỳ lạ, nó không đứng bằng bốn chân mà chỉ đứng bằng hai chân sau, hai chân trước đang không ngừng đào đất ở hai bên hố.
- Gào... Tê tê...
Con sói xanh vung móng, đồng thời trong miệng còn thỉnh thoảng phát ra từng tiếng gầm khẽ đầy áp lực, hình như đang tỏ ra hết sức đau đớn.