Ban đêm.
Một mặt trăng cô độc treo cao, xuyên qua những khe hở giữa tán cây trong núi rừng, lộ ra từng đốm nhỏ.
Viên Minh ngồi khoanh chân trên những đốm sáng của ánh trăng chiếu xuống, hai lòng bàn tay chắp lại với nhau, một ngón tay trỏ hướng lên trời, một tay trỏ chỉ xuống đất.
Trên người của hắn được bao phủ bởi một lớp ánh trăng mông lung, khác với nơi khác, ánh sáng mờ mịt, vừa giống như có sương mù dày đặc, lại giống như có tấm voan mỏng quấn quanh, kéo dài không tan.
Lúc này, chân mày của hắn nhíu chặt lại, trán mơ hồ có giọt mồ hôi lăn xuống, , hình như đang cố gắng thử làm gì đó.
Tuy nhiên một lát sau, chân mày hắn lại giãn ra, hai mắt chợt mở ra, trong mắt thoáng lộ ra sự mệt mỏi.
- Ôi, xem ra ta thật sự không có hiếu học cái này, cố gắng lâu như vậy, ngay cả quan sát thức hải cũng khó có thể hoàn toàn thực hiện được, càng chưa nói quan sát toàn thân. Cứ theo đà này, ta thấy không tới tám năm, mười năm cũng khó tu luyện xong tầng thứ nhất. Ta vẫn nên thành thật tu luyện Cửu Nguyên Quyết thì hơn.
Viên Minh thở dài, tiếp nhận hiện thực.
Nếu công pháp trên thế gian này đều có thể tu luyện trôi chảy như Cửu Nguyên Quyết thì tốt rồi.
Hắn thu hồi pháp quyết, ngừng hẳn lần tu luyện này, đồng thời tạm thời không định tiếp tục tu luyện "Minh Nguyệt Quyết" nữa. Tuy tu hành mỗi đêm như vậy sẽ khiến cho hắn nâng cao khả năng khống chế thần thức, nhưng lại khiến cho hắn mệt mỏi, ban ngày tu luyện Cửu Nguyên Quyết cũng bị ảnh hưởng.
Đồng thời, trải qua khoảng thời gian yên tĩnh này, hắn phát hiện bên ngoài không có bất kỳ liên quan tiếng đồn nào liên quan tới chuyện Nhân Tiêu, hình như sự cố xuất hiện trong lần thí luyện kia còn không gây ra quá nhiều sóng lớn, trong lòng hắn lại tính toán khi nào săn thú trở lại.
Dù sao hắn phải tích góp từng tí huyết thực, nghĩ cách mau chóng trở thành một đệ tử ký danh mới là chuyện quan trọng nhất.
Tuy những đệ tử ký danh hắn gặp phải trước đây chưa chắc đã lợi hại hơn hắn, nhưng mỗi người đều có linh thú bên người, trên người lại mang theo pháp khí, thực sự làm cho Viên Minh Phi Mao thú nô nghèo khó này cực kỳ hâm mộ.
Đương nhiên quan trọng hơn là có thể thoát khỏi thân phận Phi Mao thú nô không có địa vị, không có hy vọng, không có tự do này, tiến gần hơn với chuyện quay về Trung Nguyên, tìm lại ký ức của mình.
...
Thời gian thoáng cái trôi qua, ba tháng sau.
Chập tối, bên một dòng sông quanh co chậm rãi chảy xuôi trong một rừng cây rậm rạp.
Gần bờ sông, một đoạn gỗ mục màu xanh xám lẳng lặng nổi trên mặt nước, dòng nước xung quanh chậm rãi chảy vòng qua nó, tạo thành từng gợn sóng lăn tăn.
Bên bờ sông, một con lợn rừng lông đen với dáng vẻ to khỏe đang cúi đầu uống nước, đôi mắt đỏ ngầu thường xuyên đảo qua đảo lại, cẩn thận quan sát tiếng động xung quanh.
Trong núi rừng u ám có vẻ khá yên tĩnh, chỉ có chim tước thỉnh thoảng phát ra tiếng kêu chói tai.
Khi thấy xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, con lợn rừng lông đen dần dần bình tĩnh lại, cái đuôi ngắn nhỏ phía sau nhẹ nhàng vung vẩy, miệng ngâm trong nước sông, bắt đầu nước từng ngụm lớn, uống tới từng bong bóng nước "ùng ục ùng ục" tuôn ra.
Đúng lúc này, khúc gỗ mục vẫn nổi ở bên cạnh nó một cách yên tĩnh bỗng nhiên bị vênh lên. Tiếp theo đó, một cái bóng màu đen rất lớn nổi lên trên mặt nước, lộ ra một cái miệng giống như chậu máu khổng lồ đớp về phía con lợn rừng lông đen.
Con lợn rừng lông đen hoang mang lùi về phía sau, may mắn tránh được một đòn bất ngờ này. Chỉ là bùn đất dưới chân lại trơn trượt khác thường, nó nhất thời không thể lùi lại quá xa.
Chủ nhân của cái miệng to như chậu máu kia nhảy ra khỏi mặt nước. Không ngờ đó là một con cá sấu lớn màu xám đen toàn thân đầy vảy hình vuông, hai cái hàm trên đó mở lớn, cơ thể không kém còn lợn rừng lông đen kia là mấy.
Chỉ thấy nó lao ra mặt nước, lập tức đuổi kịp con lợn rừng lông đen và lại đớp một cái.
Hàm trên hàm dưới đầy mạnh mẽ khép lại, cắn cả phần đầu và gần nửa người của con lợn rừng lông đen.
Bốn chân của con lợn rừng lông đen cố giãy giụa, muốn chạy trốn.
Nhưng sau khi con cá sấu xám đen kia cắn trúng nó, lập tức kéo nó lùi vào trong con sông phía sau.
Ngay sau đó, sóng sông cuồn cuộn, cơ thể của con cá sấu vảy đen liên tục quay cuồng trong đó, kéo theo cơ thể của con lợn rừng lông đen đang giãy giụa, rất nhiều máu hòa lẫn với bùn cát dưới đáy sông cũng bị cuốn lên theo, đục ngầu cả một mảng sông.
Tuy sức lực của con lợn rừng lông đen không kém, nhưng ở trong nước căn bản không có khả năng chống lại, chỉ một lát sau đã hoàn toàn không còn động tĩnh.
Con cá sấu lớn vảy đen kéo con lợn rừng nhanh chóng bơi trở về trên bờ, bắt đầu dần dần cắn nuốt cả con lợn rừng lông đen vào trong cổ họng.
Tiếng "rắc rắc" không ngừng vang lên.
Lực lượng xương cổ họng của con cá sấu lớn vảy đen cực lớn, ép cho xương cốt trên thân con lợn rừng lông đen gãy từng cái một, chỉ một lát sau đã nuốt nửa con lợn rừng vào.
Trong lúc con cá sấu đang hưởng thụ thức ăn ngon, một bóng dáng nằm im trên thân cây bên bờ sông lại nhếch miệng cười.
Trên người hắn choàng tấm da vượn màu trắng, bên thắt lưng treo một thanh trường kiếm bằng đồng thau. Đó chính là Viên Minh.
Vì săn giết con hung thú cấp một thượng giai này, hắn đã ẩn nấp ở đây bốn ngày ba đêm, lần này cuối cùng đã chờ được cơ hội.
- Chính là bây giờ!
Trong lòng hắn thầm nghĩ, lập tức nhảy từ trên cây xuống, cùng lúc đó phát động Phi Mao Thuật, cơ thể nhanh chóng lớn lên, hóa thành vượn già lông trắng cơ bắp cuồn cuộn.
Cá sấu lớn vảy đen phát hiện ra sự khác thường, không tiếp tục ăn nữa, vội vàng lùi về phía giữa sông.
Viên Minh làm sao có thể cho nó có cơ hội chạy trốn, hai cánh tay nắm chặt Thanh Ngư Kiếm, rót pháp lực vào trong đó. Đồng thời, hắn lấy Súc Nguyên Tí dồn lực đâm mạnh về phía nó.
Keng một tiếng vang lên.
Thanh Ngư Kiếm đâm trúng mảnh vảy trên lưng của con cá sấu lớn vảy đen, mũi kiếm vừa trượt đi, không ngờ không thể đâm thủng.