Vẻ mặt Sở Hùng trưởng lão thoáng biến đổi.
- Chuyện này có gì đó không ổn. Nếu quả thật là đại trưởng lão, hắn chỉ cần căn dặn một câu, chúng ta có ai dám chống lại? Hơn nữa, vì sao hắn phải mang đầu đi?
Tát Nhân trưởng lão cẩn thận suy nghĩ một lát, sau đó nói.
- Hồn tu luôn là âm ma thần bí, có lẽ lấy đầu đi để chế luyện pháp khí hồn tu gì đó cũng nên.
Sở Hùng trưởng lão trầm ngâm nói.
- Nếu nói vậy còn có thể nghe được. Nếu là đại trưởng lão làm, sau này chúng ta tuyệt đối không thể nhắc tới Hồn Châu nữa... Tạm thời xem như… chuyện này chưa từng xảy ra.
Tát Nhân trưởng lão cười gượng, nói.
- Không sai! Thật may là hắn đã chết, sau khi hủy thi diệt tích, chuyện này cũng coi như kết thúc, cũng có thể loại bỏ được tâm bệnh của chúng ta trong nhiều năm nay.
Sở Hùng trưởng lão than thở một tiếng.
Vừa dứt lời, hai người nhìn nhau không nói gì, trong lòng lại không mấy thoải mái.
...
Bên kia, trong một sơn cốc bí mật.
Viên Minh ngồi xổm ở bên dưới một vách đá màu xanh, bỏ đầu của Nhân Tiêu Vương vào trong một cái hố lớn mới đào, lại lấp đất cát và cục đá lên, chôn đi.
Tiếp đó, hắn lại tìm tới một tảng đá có hình thù đặc biệt dài để ở một bên, xem như lập một tấm bia không có chữ.
Sau khi làm xong tất cả những điều này, hắn liếc nhìn con mèo bạc đang ngồi ở trên tảng đá bên cạnh, khẽ nhíu mày nói:
- Chuyện thế này rồi, chúng ta từ biệt ở đây.
Hắn khá bất mãn về chuyện xảy ra trong hang động lúc trước, không muốn lại ở cạnh nó nữa.
- Đứng lại.
Giọng nói của con mèo bạc vang lên ở trong đầu hắn, vẫn là giọng điệu không cho phép chất vấn.
Viên Minh quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một quyển sách màu xanh dày bằng bàn tay đột nhiên hiện ra trong không trung, rơi xuống bên chân của hắn.
- Đây là gì?
Viên Minh nhíu mày nói.
- Lần này không có ngươi giúp đỡ... Ta cũng không thể dễ dàng nhận lấy Hồn Châu như vậy... Cái này, xem là trả xông.
Con mèo bạc vừa dứt lời, căn bản không quan tâm tới phản ứng của Viên Minh, đã tự xoay người rời đi.
Để lại một mình Viên Minh ở tại chỗ. Sau khi do dự thật lâu, hắn mới nhặt quyển sách màu xanh kia từ dưới đất lên.
Hắn liếc mắt nhìn qua, chỉ thấy trên bìa sách viết ba chữ lớn "Minh Nguyệt Quyết".
Không phải chữ viết Nam Cương, mà là chữ viết do người Trung Nguyên sử dụng trong trí nhớ của Viên Minh.
Một lát sau, Viên Minh chọn một sườn núi hướng về phía mặt trời, trồi xuống một tảng đá bằng phẳng, lật xem quyển sách màu xanh kia.
- Thuật hồn tu không vất vả vì hình, không bị hạn chế bởi thuật, kỳ lạ khó lường, bình thường khó đề phòng. Người tu hành cần tự cho mình là người khác, không phải là người có thần hồn mạnh mẽ, ý chí cứng cỏi, không nên học loạn, nhớ kỹ, nhớ kỹ.
Đoạn mở đầu không phải tóm lược yêu cầu chung của công pháp, mà nhắc nhở người lật xem sách phải tự xét lấy mình, xem mình có tư cách tu luyện công pháp này không?
Tuy Viên Minh không hiểu cái gì gọi là hồn tu thuật, nhưng cũng cảm thấy lời lẽ trong khúc dạo này này có phần dọa người.
Hắn nhìn tiếp xuống phía dưới, nội dung ghi phía sau lại bình thường hơn nhiều.
- Nhật tinh ở thần, nguyệt tinh ở hồn. Công pháp Minh Nguyệt, lấy nguyệt tinh nuôi hồn, tẩm bổ hồn phách, lớn mạnh thần hồn...
Viên Minh xem hết "Minh Nguyệt Quyết", mới hiểu được cái gọi là hồn tu giống như là một loại tu sĩ tinh luyện lực lượng thần hồn, công pháp hồn tu thông thường cũng lấy rèn luyện thần hồn làm mục đích tu luyện công pháp.
Thủ đoạn công kích khi hắn lâm trận đối địch cũng chủ yếu công kích ý thức thần hồn của kẻ địch, thủ đoạn càng thêm bí mật khó lường, khiến người ta khó có thể đề phòng được.
Viên Minh không khỏi nhớ tới lúc chiến đấu cùng Nhân Tiêu Vương ở trong hang động, những thi thể không còn nguyên vẹn kia đã từng cùng công kích tới, có lẽ đó chính là một loại thủ đoạn hồn tu do con mèo bạc kia thi triển?
Tuy nhiên, tu luyện loại công pháp này hình như cực khó, những lời cảnh cáo lúc trước không phải chỉ một mực nói khoa trương lên, mà trong lúc tu hành thật sự tồn tại nguy hiểm, người không có tâm chí kiên định rất có thể sẽ tổn thương ngược lại hồn phách của mình.
Một khi hồn phách bị tổn hại, có người có khả năng mất trí nhớ, trí thông minh giảm, mất hồn, thậm chí biến thành người ngu ngốc.
Viên Minh vốn không mấy hứng thu với "Minh Nguyệt Quyết" này. Tuy nhiên, sau khi xem thuật ở tầng thứ nhất trong công pháp thuật, chỉ cần có thể tu luyện thành công, có thể luyện lực lượng thần hồn thành hình hóa vật, trong lòng hắn đã có ý định tu luyện.
Cho dù hắn không biết lực thần hồn của mình có đủ tư cách hay không, nhưng hắn vẫn có chút lòng tin vào lực ý chí của mình.
Sau đó, hắn lại tiếp tục lật xem nội dung phía sau, kết quả phát hiện công pháp này không ngờ ngắn nhỏ, tổng cộng chỉ mới chỉ có ba tầng.
Tuy nhiên nội dung của ba tầng công pháp này ngược lại vô cùng tỉ mỉ chính xác, phần để trắng bên cạnh còn thỉnh thoảng có vài chữ viết rất nhỏ, giống như người nào đó để lại chú thích.
Bên trong ghi chép cặn kẽ phương pháp tu hành và thủ đoạn công kích ở giai đoạn sau, tuy nhiên nội dung lại khá thâm thuý tối nghĩa, ít nhất Viên Minh muốn hiểu hết, ít nhiều vẫn hơi khó.
Lúc này hắn không định lập tức tu luyện mà cất sách, ngay tại chỗ điều tức nửa canh giờ, sau đó rời đi.
...
Trong nửa tháng tiếp theo, Viên Minh không ra ngoài săn thú nữa, mà vẫn ở lại trong hang động của mình, vừa dưỡng thương vừa tu luyện.
Thứ nhất, hắn không xác định được Khôn Đồ và Ba Đạt sẽ tới gây phiền toái cho mình không. Thứ hai, hắn không xác định được tông môn xử lý sự kiện Nhân Tiêu có thể liên lụy đến hắn không. Tuy mình chỉ là một kẻ có thân phận Phi Mao thú nô thấp hèn, tỷ lệ xuất hiện hai chuyện này cũng không quá lớn, nhưng hắn không thể không để phòng.
Ban ngày, hắn tiếp tục tu luyện Cửu Nguyên Quyết, buổi tối chờ có trăng, hắn sẽ ra thử tu luyện "Minh Nguyệt Quyết".
Chuyện quấy nhiễu hắn là, hắn lại một lần nữa gặp phải bế tắc trong lúc tu luyện Huyết Khí Pháp.
Tu luyện "Minh Nguyệt Quyết" có một tiêu chuẩn nhập môn rất rõ ràng, đó là có thể "thần thức nội thị, tọa chiếu tự quan".
Cái gọi là thần thức là một loại năng lực vượt qua giác quan thứ sáu sinh ra sau khi tu sĩ bước vào Luyện Khí kỳ. Ở trong Cửu Nguyên Quyết cũng có đề cập tới, nói ngắn gọn, là một loại lực cảm nhận đặc biệt có thể tra xét tất cả.
Chỉ là hiện tại, thần thức của hắn vô cùng yếu ớt, chỉ có thể nhắm mắt cảm nhận trong phạm vi một thước. Mà mỗi lần mở ra thần thức, thời gian hơi lâu sẽ có loại cảm giác kiệt sức, cần nghỉ ngơi trong một thời gian dài mới có khả năng khôi phục.
Ngoài ra, theo mỗi lần tu vi nâng cao, thần thức cũng sẽ tăng lên một ít, nhưng Viên Minh cảm giác cũng không quá rõ ràng.
Dựa theo trong sách nói, cái gọi là "thần thức nội thị, tọa chiếu tự quan" cần dẫn dắt thần thức quan sát ba chỗ nội cảnh quan trọng là đan điền, kinh mạch và thức hải của bản thân, giống như quân vương trong nhân gian dò xét sơn hà trong biên giới, tỏ vẻ khống chế.
Nhưng trải qua nửa tháng cố gắng, Viên Minh khó khăn lắm chỉ có thể quan sát bên trong thức hải của mình một lát, cũng chỉ nhìn thấy một mảnh nhỏ hỗn độn, không thể thật sự quan sát tất cả mọi thứ bên trong thức hải.
Lại càng không cần nói tới cái gọi là thần thức tuần tra bên ngoài kinh mạch, dò hỏi đan điền.
Thần thức này di chuyển khác hẳn với lần trước mèo bạc chỉ đạo hắn dùng lực lượng thần hồn ngưng tụ vào hai mắt, thao tác càng cẩn thận hơn, khống chế đối với lực lượng thần hồn cực kỳ nghiêm ngặt, Viên Minh trước sau khó có thể nắm giữ.