Viên Minh bĩu môi, đưa nó đi tới trước mặt Nhân Tiêu Vương.
Nhân Tiêu Vương trước mắt, hai mắt nhắm nghiền, trên thân trừ lỗ máu trên ngực ban đầu và vết kiếm do Viên Minh để lại, không hề có bất kỳ vết thương nào khác.
Viên Minh cảm thấy khó hiểu, không biết quầng sáng hoàng kim kia đã giết nó thế nào?
- Trong cổ họng... móc hạt châu ra.
Lúc này, giọng nói của con mèo bạc vang lên ở trong đầu hắn.
- Ngươi phải nói rõ ràng trước, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?
Viên Minh nghe vậy lại không hề động đậy.
- Muốn biết... gì?
Giọng nói trong đầu hỏi.
- Ngươi rốt cuộc là ai? Vì sao phải giết Nhân Tiêu Vương này?
Viên Minh hỏi.
- Trong lúc ngươi hỏi điều này... trưởng lão của Bích La Động, đã chạy tới.
Mèo bạc không trả lời.
- Đây là vấn đề các hạ phải lo, không liên quan tới ta.
Viên Minh giang tay ra, nói.
Đúng lúc này, hai mắt Nhân Tiêu Vương đang nhắm chặt, cuối cùng lại đột nhiên mở ra.
Ánh sáng máu trong hai mắt nó không giảm, đột nhiên giơ một cánh tay lên, đâm thẳng về phía con mèo bạc trên đầu vai của Viên Minh.
Viên Minh và mèo bạc nhìn thấy thế đều kinh ngạc, người trước theo bản năng tránh về phía sau, trong mắt người sau sáng lên ánh sáng màu đen, nhưng trong lúc vội vàng, đã chậm một bước.
Mắt thấy móng nhọn của Nhân Tiêu Vương sắp đâm trúng con mèo bạc, trước ngực Viên Minh đột nhiên có một quầng sáng hoàng kim sáng lên, một cánh tay mọc đầy lông dài màu hoàng kim đột ngột thò ra, chộp lấy móng sắc nhọn kia.
Mười ngón tay của hai bên đan xen, phát ra một tiếng va chạm nặng nề.
Cơ thể Viên Minh chấn động kịch liệt, ngực truyền đến một cảm giác đau đớn dữ dội.
Nhưng cánh tay vượn mọc lông dài nhanh nhanh chóng thò ra kia vẫn giữ chặt lấy bàn tay với móng vuốt sắc nhọn của Nhân Tiêu Vương, mặc dù không thể nói là thế lực ngang nhau, nhưng chung quy không bị bẻ gãy.
Nhân Tiêu Vương ra sức đâm tới, ép cho Viên Minh lùi lại từng bước, mèo bạc nhất thời khó có thể thi triển ra thuật pháp.
- Nhanh lên, ta không chống đỡ nổi.
Viên Minh vừa giục, mặt khác hai tay cũng nắm lấy cánh tay của Nhân Tiêu Vương, cố gắng ngăn cản móng sắc bén của hắn đâm tới.
Đúng lúc này, hình lư hương trên cánh tay phải của hắn cuối cùng lại sáng lên, phóng ra một lực lượng ấm áp ôn hòa.
Hai mắt của con mèo bạc đứng ở trên đầu vai của hắn đồng thời phát ra ánh sáng màu đen, chiếu về phía Nhân Tiêu Vương đối diện.
Động tác của Nhân Tiêu Vương lại cứng đờ, bị cố định tại chỗ.
Viên Minh rút trường kiếm từ trên cánh tay nó ra, đang muốn chém về phía cổ của nó, cổ họng của Nhân Tiêu Vương đột nhiên chuyển động.
Theo hầu kết của nó chuyển động lên xuống, một giọng nói khàn khàn khô khốc từ trong miệng hắn truyền ra:
- Là ngươi... Cầu xin ngươi, giúp ta...
...
Trong một chỗ hang động khác.
Ba Đạt với vẻ mặt khủng hoảng, đang sốt ruột nói gì đó với hai trưởng lão của Bích La Động.
Chờ sau khi hắn nói xong, một nam tử trung niên với gương mặt chữ điền miệng rộng, gương mặt nghiêm nghị, trên người mặc trường bào màu đen mở miệng nói:
- Chúng ta đã biết tình hình. Ngươi đi về trước đi. Chuyện tiếp theo, chúng ta sẽ xử lý.
- Tuân mệnh.
Ba Đạt đáp một tiếng, lập tức xoay người chạy trốn.
Nhìn hắn biến mất khỏi tầm mắt, một lão già với gương mặt gầy gò, làn da có phần xám xịt, mặc áo bào màu xám không khỏi thở dài.
Vóc dáng của hắn rõ ràng khá cao lớn nhưng co ro có vẻ hơi còng xuống. Nếu Viên Minh ở đây, liếc mắt nhìn qua nhất định có thể nhận ra, người này chính Tát Nhân trưởng lão trước đây kiểm tra tư chất những Phi Mao thú nô bọn họ.
- Sở Hùng trưởng lão, trong lần thí luyện này, đệ tử ký danh bị tử thương nặng nề, nếu bị phía trên điều tra ra thân phận của Nhân Tiêu Vương kia... chị sở Chúng ta đều không thoát khỏi tội.
Tát Nhân trưởng lão nhìn thi thể trên ặt đất, trên mặt lộ vẻ lo lắng nói.
- Chúng ta chủ động xin đi giết giặc là để thu dọn cục diện rối rắm của lần thí luyện này, không phải là để hủy thi diệt tích, ngăn chặn bất ngờ sao?
Sở Hùng trưởng lão với gương mặt chữ điền miệng rộng nghiêm nghị, không nhìn ra sắc mặt thay đổi, nói.
- Ôi, nếu trước đây...
Tát Nhân trưởng lão còn chưa nói hết lời, đã bị một tiếng quát khẽ cắt ngang.
- Không cần nói tới chuyện ban đầu nữa...
Sở Hùng trưởng lão nghiêm khắc nói.
Tát Nhân trưởng lão nghe vậy, sắc mặt bất chợt lạnh lùng, lập tức nghiêm nghị.
- Chỉ cần chúng ta không nói ra chuyện trước kia, sẽ không có người nào có thể biết được. Thí luyện lần này cũng chỉ là một lần ngoài ý muốn. Cho dù động chủ có nổi giận, cũng không trách được tới trên đầu chúng ta.
Thấy vậy, vẻ mặt Sở Hùng trưởng lão dịu xuống, sau đó mới lên tiếng.
- Việc cấp bách bây giờ là phải mau chóng tìm được tên súc sinh kia, hoàn toàn tiêu diệt hắn.
Tát Nhân trưởng lão vội vàng nói.
- Yên tâm, hắn đã bị Thực Cốt Thủ của ta xuyên tim, chắc chắn phải chết. Chỉ cần có thể tìm được Hồn Châu, cho dù bị động chủ biết, chúng ta cũng có thể có thêm một lá bùa bảo toàn tính mạng.
Sở Hùng trưởng lão cười lạnh, khá tự tin nói.
Sau khi dứt lời, hai người tiếp tục chạy dọc theo hang động, đuổi tới.